Tác giả: Minh Dạ
Ngày nảy ngày nay, ở vùng đất xa xôi nọ, có một anh chàng đẹp trai nhất vũ trụ mang tên Phong Nguyên.
Phải, và đó chính là tôi.
Một chàng trai lạnh lùng pha lẫn chút nóng bỏng, như sự giao thoa giữa thời trẻ trâu với sự trưởng thành.
Hiện tại, tôi đang ngồi trước bàn ăn để thực hiện nghĩa vụ đưa cơm vào dạ dày.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân ra khỏi cuộc sống của tuổi trẻ và chuẩn bị sa vào cuộc sống thời thiếu niên.
Trên suy nghĩ là vậy, còn thực tế là tôi mới chuyển từ hang cọp sang ổ sói.
Bởi vì, trong năm cuối cấp hai, tôi đã phải miệt mài đèn sách, thức khuya dậy sớm, ôn luyện ngày đêm không ngại gian nan thử thách để chuyển cấp.
Nếu không chuyển cấp được thì chuyển kiếp.
Mẹ tôi nói như vậy.
Cứ ngỡ rằng bản thân chỉ cần trải qua cái địa ngục tên là "thi vào 10" thì không thứ gì có thể cản trở tình yêu tha thiết của tôi với game nữa.
Không ai biết rằng tôi đã dằn vặt như thế nào khi phải chia tay với máy chơi game đâu!
Cứ ngỡ rằng chuỗi ngày hạnh phúc sẽ đến bên tôi, nhưng chưa kịp tận hưởng thì sóng gió ập đến...
Bản chất của cuộc sống vốn dĩ là tàn nhẫn.
Nó đã chia rẽ mối tình đằm thắm của game với tôi.
Suốt thời gian qua, tôi đã phải sống trong đau khổ, ngậm ngùi, phải uống nước mắt qua ngày để nguôi ngoai nỗi nhớ.
Hoàn cảnh này tiếp diễn được hơn nữa năm, cụ thể là 6 tháng 12 ngày 4 giờ 28 phút.
Đêm nào tôi cũng muốn nằm mơ thấy khuôn mặt của máy chơi game yêu dấu, nhưng khổ nỗi vị trí cái giường không hợp phong thủy, nên là...
Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng thấy đau lòng.
Nhưng mà, càng đau càng phải nghĩ, bởi suy cho cùng, người đau lòng nhất chính là người bị ung thư đường ruột!
Nửa năm trước tôi vì tương lai, sự nghiệp, vì trở thành nhân tài cho đất nước, vì để làm một đoá hoa tươi thắm nhất tổ quốc nên tôi đã rời xa trò chơi đào vàng.
Sau đó, tôi học hành chăm chỉ, miệt mài không kể ngày đêm để bồi đắp tâm hồn mong manh bé nhỏ, à không phải, là để tu tâm dưỡng tính, giúp não nhiều nếp nhăn hơn.
Cuối cùng, kết quả kì thi đã làm nguôi ngoai nỗi đau phải rời xa máy chơi game của tôi...
Tôi xếp hạng nhất của trường, tuy rằng nhất từ dưới lên nhưng dù sao thì đó cũng là nhất.
Thời đại bây giờ ai lại đi tính toán chi ly mấy cái từ dưới lên hay từ trên xuống, cứ nhất là được rồi!
Câu chuyện tiếp tục diễn ra, tối hôm biết điểm thi, tôi được mẹ tặng cho một "bài ca muôn thuở".
Bài ca này tôi đã được nghe từ lâu, nhưng mỗi lần nghe là một phiên bản mới.
Tuy nhiên, không hiểu sao hôm nay tôi đứng ngồi không yên, con tim đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp mách bảo rằng "bài ca" lần này có vấn đề.
Và con tim tôi đã đúng.
Ôi, tôi quả là thiên tài, à, con tim tôi quả là thiên tài.
Nó sẽ càng thêm tài ba thông thái hơn nữa nếu nó giúp tôi đối mặt với cơn thịnh nộ sau khi mẹ biết điểm.
Tôi nhìn thấy mẹ nắm cái phiếu điểm thật chặt, như muốn vò nát nó vậy.
Bỗng nhiên, mẹ đứng dậy, một tay đập tay mạnh xuống bàn, bát ăn trên bàn cũng theo đó mà rùng chuyển.
Sóng gió cuộc đời sắp bắt đầu.
Thế nhưng, tôi vẫn lạc quan yêu đời, mặc kệ cuồng phong bão tố.
Thấy mẹ phản ứng như vậy, tôi thầm nghĩ, có lẽ mẹ quá bất ngờ trước tài năng của tôi.
Được xếp hạng nhất từ dưới lên, chắc mẹ kích động quá nên muốn thưởng cho tôi đây mà.
Ây, chuyện thường thôi.
Tôi là người hiểu mẹ nhất.
Mẹ tôi nói với giọng điệu dõng dạc như hoàng đế hạ chỉ, khuôn mặt bình thản không rõ cảm xúc, nhưng dưới lớp vỏ bình thản ấy lại là một cơn phong ba bão táp:
"Nguyên à, con làm bài rất tốt.
Vì để thưởng cho sự cố gắng này, mẹ sẽ cho con tham gia hoạt động trải nghiệm ở trang trại nhà ông ngoại."
Tôi giật mình, suýt thì làm rơi chiếc điện thoại xuống nền nhà.
Nó mà rơi xuống là coi như sứ mệnh kết thúc từ đây, còn tôi sẽ hẹn gặp nó tại dinh thự của Diêm Vương lão đại.
Nhưng cái quan trọng bây giờ không phải cái này, mà là hoạt động trải nghiệm có một không hai ở trang trại ấy! Ngoài dọn chuồng, ủ phân, tắm cho lợn, bò, gà, vịt,...!Rồi còn ti tỉ các thứ nữa!
Nhìn chung thì chẳng to tát gì đâu, nhưng nhìn riêng nó lại khác! Tôi lập tức thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhanh chóng nghĩ cách từ chối lời mời này.
"Ơ kìa mẹ, con..."
Mặc dù đầu óc tôi hoạt động khá nhanh, nhưng tốc độ của mẹ tôi còn nhanh hơn.
Tôi chưa kịp đưa ra lý do thì bị mẹ ngắt lời:
"Cái gì, có ý kiến gì hả?" Mẹ nhíu mày hỏi