Tác giả: Minh Dạ
Đến tuần kiểm tra giữa kì, cả lớp chúng tôi ai ai cũng tưng bừng rộn rã chào đón kì thi.
Lớp học lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt trước kia giờ đây đã không còn có thể dùng từ náo nhiệt để hình dung nữa rồi.
Để hình dung được tình trạng này chỉ có một cụm từ: Ồn ào như cái chợ vỡ! Nói thật rằng tôi đã đeo tai nghe và bật nhạc to hết cỡ nhưng điều đó không thấy đổi được một sự thật là cái lớp học này thật là ồn ào!
Đặc biệt, điều quan trọng hơn hết thảy đó chính là tôi còn chưa kịp học thuộc bài đâu! Mà bọn họ cứ như vậy là gián tiếp tiễn tôi đi lên con đường mà Diêm Vương đã đợi sẵn đấy!
Lại nói đến học thuộc bài, thực ra, tối hôm qua tôi cũng định đi học rồi đấy, nhưng chẳng hiểu sao lúc nhìn vào những câu từ, những dòng chữ trong quyển sách mà đôi mắt của tôi đã nhiễm lên một tầng nước mắt.
Có lẽ là do bản thân tôi quá cảm động trước những câu từ trong bài viết, hoặc cũng có lẽ là do tôi quá cảm động trước hành động chăm chỉ của tôi mà nước mắt tôi nó tuôn rơi.
Vì thế cho nên, bà tiên đã đến và gọi tôi đi vào giấc mơ chơi cùng bà.
Quả là một câu chuyện cảm động! Tôi đã nghe theo tiếng gọi đúng đắn của tổ quốc mà bước lên con đường đi ngủ, hi sinh quên mình để bảo vệ giấc ngủ của tôi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện bản thân mình là một người can đảm và kiên trì đến vậy.
Vì thế cho nên, giờ phút này đây, tôi đang phải đối mặt với những thách thức mà cuộc sống đưa ra.
Tôi tin chắc rằng, với sự kiên trì và bền bỉ đã được rèn luyện tối qua, tôi có thể thuyết phục được các cụ, để các cụ rủ lòng thương xót mà gánh cho tôi đợt kiểm tra này.
Ôi! Các cụ ơi! Nhất định phải độ con! Nếu không thì con cháu đời sau của các cụ là con đây sẽ rơi vào "vạn kiếp bất phục" đấy!
Tôi cứ mải mê suy nghĩ mà không chú ý đến bầu không khí trong lớp bỗng yên lặng từ lúc nào, chỉ còn những tiếng hít thở, cùng tiếng bước chân của cô giám thị vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tiếng bước chân ấy vang dội như những hồi trống dưới cõi bích lạc hoàng tuyền, còn những bài kiểm tra nhiều mã đề khác nhau kia lại giống hệt những tờ giấy báo tử đập thẳng vào mắt tôi.
"Các em điền đầy đủ thông tin vào bài kiểm tra, không coi cóp, không chép bài, hết giờ làm bài nộp lên bàn giáo viên." Giọng nói rõ ràng rành mạch của cô giám thị vang lên, như thẩm phán phán xét tử tội cho tôi vậy.
Giờ kiểm tra bắt đầu.
Cô giám thị cứ đi loanh quanh mãi trong lớp làm tôi cảm thấy chóng mặt.
Sao cô có nhiều sức để đi nhiều thế nhỉ?
Tôi tò mò tự hỏi, tâm trạng bồi hồi nhìn về phía cô, có lẽ là do tôi lo lắng cho cô, sợ cô đi lâu như vậy sẽ bị mỏi chân, chứ hoàn toàn không phải là tôi đang đợi thời cơ để hành động.
Vì để chứng minh suy nghĩ đúng đắn của tôi, tôi đã hạ quyết tâm mà khuyên nhủ cô giám thị: "Em thưa cô, cô đi từ nãy đến giờ chắc là mệt rồi, cô ngồi nghỉ một lúc đi ạ!"
Tôi vừa dứt lời, cả lớp liền cười rộ lên.
Chẳng hiểu sao tự nhiên chúng nó cười nhỉ? Mình có