Tác giả: Minh Dạ
Trong buổi học giáo dục công dân hôm nay, cô giáo cho lớp chúng tôi làm một bài kiểm tra dài khoảng một nghìn chữ, nói về quá trình tự đánh giá và hoàn thiện bản thân.
Bài kiểm tra này sẽ lấy vào điểm một tiết, thế nhưng hiện tại trong đầu tôi chẳng hề có một chút ý tưởng gì cả.
Chẳng nhẽ lại đi viết mấy cái quá khứ đen tối vào bài kiểm tra này hả? Sau đó cô thấy bài của tôi hay quá nên đọc cho cả lớp nghe thì sao? Lúc đó mặt mũi của tôi nó sẽ bay đến đâu nhỉ?
Hiện giờ, nhìn bao quát toàn bộ cả lớp, mọi người ai ai cũng cúi đầu làm bài, chỉ riêng tôi là ngồi cắn bút.
Mẹ nó! Ai mà muốn ngồi gặm bút đâu chứ! Ngồi nghĩ cả mười mấy phút mà nó chỉ ra được mỗi cái tờ giấy trắng! Bây giờ mà ngồi thêm lúc nữa thì chắc ra khỏi phòng! Rồi đến hôm cô trả bài kiểm tra chắc chắn sẽ ra gầm cầu!
Tôi nhìn cái bút trong tay, hạ quyết tâm đặt bút xuống và viết.
Từng dòng chữ xiêu vẹo dần hiện lên trên trang giấy trắng.
Tôi đã quyết định nghe theo tiếng gọi của Tổ Quốc, đi theo đường nối đúng đắn của Đảng, học và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh để hoàn thành bài kiểm tra này.
Tôi bắt đầu trả lời từng câu hỏi gợi ý trong đề bài.
Câu thứ nhất hỏi người tôi yêu quý nhất là ai.
Hừm, cái câu hỏi này khá khó, bởi vì tôi, Phong Nguyên là một con người có tấm lòng từ bi và cao cả, một con người rộng lượng như thần tiên ở trần thế.
Mà đã là thần tiên thì phải yêu tất cả chúng sinh.
Vì vậy, tôi đây yêu tất cả mọi người xung quanh mình.
"Em yêu tất cả mọi người, đặc biệt, em thương cô nhất..." Tôi nghĩ viết vài câu khen cô như vậy vào biết đâu cô lại nâng điểm cho mình thì sao.
Tiếp đó, đến câu hỏi thứ hai.
Câu hỏi này mang tính tư duy trừu tượng khá cao, với tôi thì nó như vậy.
Nó hỏi rằng điều quan trọng mà tôi mong ước sẽ đạt được trong cuộc đời là gì.
Hừm, là điều gì nhỉ?
"...em muốn sống một cuộc sống bình thường như bao tỉ phú khác, em muốn trở thành con nhà người ta..." Còn gì nữa không nhỉ?
Mà thôi kệ, bỏ đi, sang câu thứ ba.
Trời ơi, câu này mới chính là một thử thách chân chính trên con đường chinh phục điểm 10 của tôi: "Một tiêu chuẩn đạo đức mà em không bao giờ vi phạm?"
Má nó! Tôi đây đã từng vi phạm cái gì nhỉ? Đi học muộn, nói tục, không chép vở,...!Vậy còn cái nào là tôi chưa vi phạm hả? À, đúng rồi, còn một cái!
"Em chưa bao giờ dám cãi lại lời mẹ em, vì ở nhà cũng như ở trường, em là một cháu ngoan bác Hồ điển hình, luôn luôn chăm chỉ và ngoan ngoãn nghe lời trước quyền uy của mẹ cũng như của thầy cô giáo..." Em muốn cãi lắm nhưng vì cuộc sống mai sau nên em phải tự lừa mình dối người thôi.
Đương nhiên câu này tôi sẽ không ngu mà viết vào bài.
Tôi nhìn lại bài làm.
Từ nãy đến giờ mới trả lời được có ba câu, nhưng mà cũng đỡ hơn vừa nãy, không còn là một trang giấy trắng nữa.
Tôi lại tiếp tục trả lời câu hỏi thứ tư: "Một môn học mà em thích? Tại sao?" Hả? Môn học mà tôi thích nhất à? Lại còn phải nêu lí do thích nữa?
"Môn học mà em thích nhất đó chính là môn thể dục.
Bởi vì trong giờ thể dục, em vừa được học, vừa được chơi, lại còn rèn luyện được sức khỏe cho bản thân." Và đặc biệt là do cô dạy thể dục mới rất xinh.
Tôi làm bài một cách chăm chú, miệt mài và chẳng mấy chốc tôi