Tác giả: Minh Dạ
"Reng, reng, reng!" Tiếng chuông báo hiệu một giai đoạn cuối cùng của buổi học này vang lên.
Cả lớp xôn xao chen lấn nhau đi ra ngoài.
Hiện tại đang là tháng tư, thời tiết rất nóng và oi bức, vậy mà đám con gái kia lại có thể ôm ôm ấp ấp, lôi lôi kéo kéo, tôi nhìn mà muốn nóng thay chúng nó luôn.
Đám anh em bên kia đang rủ nhau đi ăn kem, uống trà sữa.
Chúng nó nói chuyện rôm rả, bỏ mặc người anh em là tôi cô đơn lẻ loi một mình.
Đúng là bọn phản bạn! Anh em cái kiểu này chỉ có vứt!
Tôi cứ đứng im trong góc, đợi bọn nó đi hết thì sẽ bước ra.
Khi người thưa dần, không còn chật chội như vừa nãy nữa, đám anh em đang trò chuyện cũng phát hiện ra tôi.
Tụi nó chạy đến, tay khoác vào vai tôi, cười đùa nói: "Mày có đi uống trà sữa cùng anh em không? Vừa nãy bận quá quên mất mày."
Tôi lườm cái đám đó một cái: "Chúng mày lươn lẹo vừa thôi! Quên bố mày còn bày đặt lý do này kia! Nếu không phải bây giờ lũ ve ngoài kia đang kêu làm cho đầu óc của tao bị phê thì giờ này tao cho mỗi đứa chúng mày mấy cái đạp rồi!"
Thằng Nam thấy tôi nói như vậy cũng vuốt cằm đáp lại: "Mày...!Sao mày nói..."
Tôi tò mò không biết nó định nói cái gì mà cứ ngập ngừng mãi chẳng nói hết.
Thế là tôi vội vàng giục nó nói tiếp: "Hả? Tao làm sao? Nói nhanh lên xem nào!"
Thằng Nam: "Sao mày nói...!toàn cái đúng thế! Mày nói quá chuẩn, cái lũ ve ngoài kia kêu ghê thật, kêu suốt cả buổi đếu dừng! Chẳng hiểu người ngày xưa bảo tiếng ve kêu hay ở chỗ nào? Tao càng nghe càng thấy nhức đầu chứ hay cái moẹ gì?!"
Đây là trọng điểm của mày hả?! Cái tao đang muốn nói là câu trên cơ mà! Chứ có phải cái ve kêu này đâu! Mùa hè thì đương nhiên là phải có ve kêu rồi!
Tôi lại nhìn sang đám bạn bên cạnh, chúng nó cũng gật đầu đồng ý với thằng Nam, đến cả cái chữ hợp lý sắp viết lên mặt rồi.
Thằng A nhìn cái đồng hồ đeo tay của nó, biểu tình hoảng hốt như thể có chuyện gì quan trọng bị bỏ lỡ vậy.
Đám anh em thấy phản ứng của nó thì quay sang hỏi: "Này, mày bị làm sao thế? Mặt nhìn như Tôn Ngộ Không gặp Đường Tăng thế?!"
Thằng A không thèm để ý đến câu nói của đám anh em, nó chỉ mải chìm đắm trong suy nghĩ.
Vừa nghe được tiếng nói của anh em, nó liền chạy qua, giọng nói vội vàng: "Ôi, chúng mày ơi! Còn hơn mười phút nữa là quán kia không cho đặt chỗ ngồi nữa rồi! Nhanh lên còn đi chiếm chỗ, không lúc đến chỉ có ngồi ngoài đường thôi!"
Thằng A vừa dứt lời thò cả đám liền vội vội vàng vàng vắt chân lên cổ mà chạy.
Chúng tôi dùng tốc độ còn nhanh hơn ma đuổi chạy đến chỗ quán bán hàng.
...
Đến nơi.
Cả đám thở hồng hộc, như muốn hít hết cả không khí xung quanh khu vực ấy vậy.
Thằng B nhìn vị trí còn trống cuối cùng, đôi mắt nó toả sáng: "Đù, may vãi, còn một bàn!"
Cả đám cũng thở phào nhẹ nhõm, lục đục đi đến, ngồi xuống ghế, cầm thực đơn lên và gọi món.
Trong lúc chờ đợi người phục vụ mang đồ ăn lên, cả đám ngồi túm tụm lại tâm chuyện.
Thằng C mở đầu câu chuyện bằng một tin mới: "Chúng mày biết tin gì chưa?"
Cả đám mang vẻ mặt hóng hớt: