Tác giả: Minh Dạ
Nhiều lúc tôi thấy một số thứ kì lạ lắm.
Chẳng hiểu sao nó lại có thể như thế được, ví dụ như mấy cái thuật ngữ của dân mạng.
Sao bọn họ có thể nghĩ ra lắm từ thế nhỉ? Đương nhiên cũng có thể lý giải rằng tuổi trẻ đầu óc sáng tạo, tư duy phát triển nhanh chóng.
Thế nhưng mà, tại sao bọn họ lại có thể chế ra cái từ "Fwb" (*) được chứ? Trong lòng tôi biết rõ nó chính là "Friends with benefits" nhưng trong đầu tôi nó lại tự động dịch thành "Friends with bún đậu mắm tôm".
(*) FWB thật ra là viết tắt của từ “Friends with benefits” trong tiếng Anh, được hiểu theo nghĩa là “bạn bè với những lợi ích”, ý chỉ những mối quan hệ “trên mức thân thiết” giữa 2 người bạn.
Nghe được lời tâm sự của tôi, thằng D đồng cảm khuyên bảo: "Không sao đâu, cái đấy thì có gì phải lo lắng, mày dịch là "Friends with bún đậu mắm tôm" còn đỡ.
Tao còn tưởng nó là "Friends with bài tập về nhà", thế nên là đồng chí à, phấn chấn lên đi, cậu không cô đơn đâu."
Ờ, cảm ơn lời khuyên hữu ích của đồng chí, đồng chí khuyên thế thà đừng có khuyên còn hơn.
Mẹ nó, khuyên như khuyên!
Tôi tặng cho nó một cái nhìn sắc bén, khinh thường hừ một tiếng, quay mặt về phía khác, không thèm nhìn đám anh em này nữa.
Định lấy điện thoại ra lướt Facebook một chút thì bất chợt nhớ ra là mình mới bị mất nước, à nhầm, mất nick.
Nhắc tới mất nick lại là một đợt đau thương, tôi cứ nghĩ bản thân mình dạo này tu tâm dưỡng tính, bớt đi khẩu nghiệp lung tung để tích đức cho bản thân.
Nhưng ai ngờ rằng sau một thời gian không khẩu nghiệp, cái nick Facebook vì thiếu muối trầm trọng nên đã bị bay màu.
Tất cả là tại tôi! Là do tôi quên cho nó đi khẩu nghiệp, để nó bị thiếu muối mà không phát hiện ra.
Mà nó cũng ngu, đã thiếu muối rồi không biết gọi tôi một tiếng để tôi đi mua chai nước mắm Nam Ngư về cho nó uống dần!
Vì thế, chuyện này không thể trách một mình tôi được! Trong này ai cũng có lỗi, mình phải hiểu rõ điểm yếu của bản thân thì mới trưởng thành được!
Qua lần bị mất nick này, tôi đã rút ra được một bài học vô cùng quan trọng, đó chính là làm gì cũng phải có sự chuẩn bị, phải biết điểm dừng và đặc biệt là phải biết mình là ai!
Đúng vậy, từ lần sau tôi sẽ chuẩn bị sẵn mấy cái nick nữa để đề phòng trường hợp bị mất nick tiếp thì sẵn tiện có cái để dùng.
Phải biết điểm dừng có nghĩa là tôi sẽ khẩu nghiệp thỏa thích đến khi nào con tim bảo dừng thì sẽ dừng lại sau.
Bài học cuối cùng là bài học quan trọng nhất: Phải biết mình là ai! Đương nhiên, tôi chính là Phong Nguyên, là thiên tài của thế kỷ, là bông hoa rực rỡ chói lóa của tổ quốc, có một tương lai sáng ngời.
Và hơn thế nữa, tôi chính là cháu ngoan bác Hồ, hồi đi học mầm non năm nào cũng được giấy chứng nhận "Phiếu bé ngoan" phiên bản đặc biệt.
Để đạt được những thành tựu to lớn như bây giờ, tôi đã phải phấn đấu nỗ lực không ngừng nghỉ, cho dù có khó khăn đến mấy tôi vẫn cứ vững bước trên con đường thành công.
Thế nhưng, tại sao? Tại sao lại như vậy? Tôi đã cố gắng cả ngày lẫn đêm nhưng level trong game của tôi nó không nhúc nhích lên một chút nào cả là sao?
Tôi vẫn luôn an ủi bằng cách lừa dối bản thân rằng đó chỉ là một chút trục trặc nho nhỏ của cuộc sống mà thôi.
Nhưng lớp màng ảo tưởng này