Tác giả: Minh Dạ
"Ê, anh em ơi! Tao nhận được danh hiệu Đại sứ rồi!" Thằng B hớn hở cầm chiếc điện thoại trong tay chạy đến chỗ chúng tôi.
Vừa nghe câu này, tôi biết ngay câu chuyện nó đang nói.
Không gì có thể qua mắt được tôi! Đừng coi thường người học ngu, thực ra họ cũng rất giỏi! Như tôi chẳng hạn, ngoại trừ những cái tôi ngu thì tôi cũng rất giỏi.
Mấy hôm trước, thằng B được đứa bạn ngồi cùng bàn ở lớp học thêm mời tham gia một nhóm nào đó, cụ thể thì thằng B không nói.
Nó bảo đấy là bí mật cuộc sống của nó, là thiên cơ không thể tiết lộ.
Có dăm ba cái nhóm vớ vẩn mà bày đặt bí với chả mật.
Xời, bố đây không thèm biết! Nhìn mặt tôi mà xem, uy tín thế này, không có một tí xíu tò mò nào hết! Ai như cái bọn kia, cứ túm tụm lại mà hóng chuyện, hít drama nhiều như vậy không sợ hỏng phổi à?
Phải như tôi, đợi thời cơ chín muồi, sau đó gói trọn mục tiêu ngay tức khắc.
Như vậy, chúng ta sẽ đạt được thành công sẽ dễ dàng hơn.
Sự việc lần này là một minh chứng.
Chẳng phải bây giờ tôi sắp được biết tên nhóm thằng B tham gia vào rồi hay sao? Chỉ cần đợi một đứa hỏi là được, còn việc của tôi là ngồi vểnh tai lên nghe ngóng thôi! Đơn giản mà!
Thằng A lập tức hóng hớt: "Đại sứ gì đấy?"
Thằng B cầm điện thoại, đọc to dòng chữ thông báo: "Bạn đã nhận được huy hiệu Đại sứ của nhóm trong Khóa chửi nhau văn hóa - Dạy chửi cho người mất gốc.
Không ngờ tao lại tài năng như thế!"
Đấy, hệt như tôi nói ở trên.
Ngu cái này thì giỏi cái khác, nhưng thật không ngờ, tài năng của thằng B nằm ở đây!
"Đại sứ chửi tao nghe vài câu xem trình độ như thế nào?" Mặc dù nó là Đại sứ nhưng nhìn chung chẳng thấy tí chất lượng nào, nên tôi phải kiểm tra lại.
Thằng B nhìn chằm chằm vào mặt tôi, tay phải nắm chặt, đưa lên ngực, giọng điệu hùng hồn nói: "Tao, cháu ngoan bác Hồ, lúc học mầm non năm nào cũng được phiếu bé ngoan.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa biết chửi người là gì!"
"Eo ơi, thôi, đồng chí, đừng có ở đấy mà bốc phét nữa! Sáng nay đứa nào mới nói "Đậu xanh rau má" ấy nhỉ?" Thằng D đang lau bảng cũng phải quay xuống lớp mỉa mai thằng B vì cái trình độ xàm ngôn của nó.
"Này, bạn nói như vậy sỉ nhục tôi quá! Tôi nói câu đó là do sáng nay tôi ăn cháo đậu xanh.
Sau đó lúc tập thể dục tôi vô tình nhìn thấy cây rau má dại, nên tôi mới nói ra câu đó!" Thằng B chân thành giải thích.
Dẫn chứng, lý lẽ đầy đủ đấy, con trai! Nhưng chú mày nghĩ nói như vậy bọn tao sẽ tin à? Đúng là ngây thơ!
Tôi sẽ cho nó biết thế nào là đẳng cấp chân chính! Nhìn mà học hỏi!
Tôi đập tay xuống bàn, ra hiệu đám anh em tập trung lại để nghe lời tôi nói: "Thực ra, tao có một khả năng đặc biệt mà bấy lâu nay vẫn giấu chúng mày."
Thằng Nam tiếp lời: "Khả năng đi bộ xuyên việt vào bệnh viện tâm thần đấy à? Đúng là đặc biệt thật, nhưng mà cái này bọn tao biết rồi."
Mẹ cái thằng hâm! Xuyên kiểu đếu gì mà vào được bệnh viện tâm thần! Bố mày đã bỏ qua chuyện này rồi, chúng mày cứ thích lôi ra để nói!
Tôi phớt lờ câu nói của nó: "Tao cứ khoanh bừa câu nào là y như rằng sai câu đấy.
Ban đầu tao cứ nghĩ