Tạ Ngọc bên này sóng êm gió lặng, tạm thời còn chưa biết Phó Minh Hành đã nhận ra mình.
Tối hôm qua, thi triển thuật nhập mộng không quá thành công, y đứng bên ngoài hàng rào bảo hộ gọi lâu như vậy mà chủ nhân của Long Cốt cũng không có phản ứng gì.
Tạ ngọc đang tính đêm nay thử lại một lần nữa.
Vừa qua 12 giờ đêm lại tiếp tục phân ra một sợi tinh thần, dưới sự trợ giúp của khoá hồn khế đi tới cảnh trong mơ của đối phương.
Mới vừa đến nơi, đã nhìn thấy bên ngoài cảnh trong mơ của chủ nhân Long cốt lại xuất hiện thêm vài đạo hơi thở âm lãnh quỷ quyệt.
Lúc này chúng nó đang ngưng tụ hình dáng để công kích hành rào phòng hộ, nhưng còn chưa kịp đụng vào hàng rào, đã bị vô số lưỡi đao gió vô hình bên ngoài hàng rào chém thành trăm mảnh rồi biến mất.
Tạ Ngọc ngỡ ngàng nhìn cảnh tượng trước mắt, tối hôm qua hắn cũng không có chú ý tới bên ngoài hàng rào còn có vô số lưỡi đao gió nguy hiểm bảo vệ cảnh trong mơ của chủ nhân Long Cốt, sợ là đêm nay không có biện pháp giống như tối hôm qua có thể tới gần đạo hàng rào kia.
Tạ Ngọc đi lại gần hàng rào thử thăm dò, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của những lưỡi đao gió kia cỡ nàoNhưng không ngờ lúc y dùng tinh thần lực cẩn thận tiếp cận hàng rào thì những lưỡi đao gió kia đều ngừng lại, không hề thương tổn y.
Tạ Ngọc chỉ nghĩ là do khoá hồn khế làm, cho nên cũng không có nghĩ nhiều.
----------------------------------------Phó gia!.
Sau khi Phó Minh Hành nằm lên giường, rất nhanh liền ngủ rồi, trong mộng vẫn như cũ thực yên tĩnh, cho đến khi lại lần nữa xuất hiện giọng nói của ai đó phá vỡ sự yên tĩnh này ——“Tiền bối.
”“Vãn bối là Tạ Ngọc, đặc biệt tới đây thỉnh cầu ngài giải trừ hồn khế giữa chúng ta, năm đó sư phụ cùng vãn bối…… Mạo phạm…… Tha thứ…… Báo đáp……”Âm thanh tối hôm qua lại xuất hiện nữa, giọng nói cùng ngữ điệu đều giống nhau, hơn nữa so với tối hôm qua càng rõ ràng hơn, cuối cùng Phó Minh Hành cũng xác định được một chuyện,