Một lát sau, Trương Khải Thiện đã đỡ Diệp Liên ra tới, gương mặt của Diệp Liên rất tiều tụy, tóc cũng bạc đi rất nhiều, giữa mày cũng có một đoàn bóng đen.
Khi bà ấy nhìn thấy Tạ Ngọc, đôi mắt liền tỏa sáng, vội vàng đi lên chào hỏi, “Tạ đại sư!”Tạ Ngọc còn đang có chút lo lắng, thấy bộ dáng này của bà ấy, tâm trạng cũng thả lỏng một nửa, bà ấy vừa nhìn thấy y đã vội vàng đi lên chào hỏi nghĩa là bà ấy vẫn còn ý định muốn sống tiếp, chỉ cần trong lòng ý chí cầu sinh không biến mất, mọi việc đều dễ giải quyết.
“Giáo sư Diệp, hiện tại tôi đã là sinh viên của Đại học Đế Đô, bà cứ kêu tôi là Tạ đồng học là được.
”“Tôi nghe Hiệu Trưởng nói, buổi tối bà rất hay thường xuyên gặp ác mộng ngủ không tốt, vậy bà đưa tay đây tôi thế bà bắt mạch.
”Cơ thể Diệp Liên ốm đến nỗi hốc mắt đều hãm sâu, lúc này đột nhiên rơi lệ, nghẹn ngào gật đầu, vươn tay đặt lên bàn.
Tạ Ngọc cười trấn an bà ấy, “Không cần sợ.
”Diệp Liên nhìn Tạ Ngọc tươi cười như được tiếp thêm năng lượng, cảm xúc căng chặt cũng từ từ thả lỏng lại.
Trương Khải Thiện đứng ở bên cạnh vợ, làm bà ấy dựa vào chính mình.
Kỳ thật khi Tạ Ngọc vừa nhìn thấy Diệp Liên cũng đã biết tình huống thân thể của bà thế nào, bắt mạch chỉ là muốn xác định rõ ràng hơn cũng như muốn trấn an cảm xúc của bà ấy.
Một lát sau, Tạ Ngọc liền rút tay lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Không có gì đáng ngại, để tôi viết một trương phương thuốc an thần cho Cô Diệp, trước khi đi ngủ nửa tiếng uống một chén là được, có thể giúp bà đi vào giấc ngủ dễ dàng hơn.
”“Còn nữa, tôi sẽ cho bà một lá bùa trừ tà cùng bình an, chỉ cần luôn mang theo bên người là được, đeo nó tà ám không thể tới gần.
”Vẻ mặt thong dong bình tĩnh khi nói chuyện của Tạ Ngọc làm Diệp Liên cùng Trương Khải Thiện đều cảm thấy được trấn an, cảm xúc không tốt của Diệp Liên mắt thường có thể thấy được thả lỏng đi rất nhiều.
Tạ Ngọc rất nhanh liền viết xong phương thuốc, còn bùa trừ tà