Châu Chấn Kiệt đã tính toán ký hợp đồng xong sẽ trở về ngay, lại không ngờ một cơn bão bất chợt ập tới làm cho kế hoạch của hắn bị hủy bỏ.
Nhìn mưa rào ngoài cửa sổ khách sạn hắn chỉ có thể dời lịch sang ngày khác.
Một ngày ở lại đây chẳng có việc gì để làm, Châu Chấn Kiệt nhìn thành phố chìm trong mưa bão bất giác cảm thấy cô quạnh.
Điện thoại lại reo lên liên hồi sau đó tự tắt, màn hình sáng lên toàn là tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ của Viên Châu Hoa.
Cô ta quả thực gấp đến phát khóc rồi, cứ ngỡ Châu Chấn Kiệt chỉ nhất thời hồ đồ làm ra hành động trả thù mình, nhưng càng ngày cô ta càng thấy hắn đang rời xa cô ta.
Viên Châu Hoa tự nhủ chắc chắn vẫn còn cơ hội bởi vì hắn chưa chặn số điện thoại của cô.
"Chắc là anh ấy đang muốn xem hành động dạo gần đây của mình, xem mình có còn qua lại với tên Trình Bác Văn kia không."
Viên Châu Hoa lẩm bẩm trong lòng, tại nơi làm việc mà đầu óc không thể tập trung nổi.
Mà lúc này Châu Chấn Kiệt nghiêng đầu nhìn điện thoại có phần suy tư, sau đó hắn cầm lấy điện thoại nhắn tin.
Chưa đến ba phút sau Khương Bạch Ngọc liền gõ cửa đi vào.
"Anh nhắn tôi tới đây có chuyện gì vậy?"
Châu Chấn Kiệt cầm điện thoại của mình ném cho Khương Bạch Ngọc.
"Trả lời cô ta đi."
Khương Bạch Ngọc vội giơ tay bắt lấy, sau khi thấy là Viên Châu Hoa liền hiểu ra Châu Chấn Kiệt muốn làm gì.
Người này cũng thật tàn ác mà, có điều cũng tại Viên tiểu thư chọc tức hắn trước mới nhận lấy kết quả này.
Cô cầm lấy điện thoại nghe máy, bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói nhỏ nhẹ của Viên Châu Hoa.
"Chấn Kiệt cuối cùng anh cũng chịu nghe máy của em rồi à.
Anh phải cho em giải thích đã, thực ra mọi thứ trong video đều là do Trình Bác Văn tính kế em..."
Viên Châu Hoa không đợi được mà nói một tràng kể lể bản thân vô tội, Khương Bạch Ngọc thấy vậy cắt ngang.
"Viên tiểu thư gọi điện cho vị hôn phu của tôi làm gì vậy?"
Giọng nói của Khương Bạch Ngọc làm Viên Châu Hoa im bặt không nói lên lời, sau một giây bàng hoàng cô ta liền lên giọng.
"Là cô! Chấn Kiệt đâu rồi, sao cô dám cầm điện thoại của Chấn Kiệt hả!"
"Viên tiểu thư, Chấn Kiệt là chồng sắp cưới của tôi cô nghĩ vì sao tôi lại cầm điện thoại của anh ấy chứ?"
"Các người..."
Lời nói mập mờ của Khương Bạch Ngọc làm Viên Châu Hoa tức chết rồi, nghĩ đến Châu Chân Kiệt cùng người đàn bà khác ở chung một chỗ mà cả người Viên Châu Hoa chua lè mùi giấm.
Cô ta đập mạnh xuống bàn làm các nhân viên xung quanh cũng nghe thấy tiếng, sau đó gằn giọng.
"Đừng có đùa tôi, làm sao Chấn Kiệt có thể ở với một kẻ hèn kém như cô được."
"Cô tin hay không thì tùy cô, bây giờ chúng tôi còn có việc mong cô đừng làm phiền chồng sắp cưới của tôi nữa."
Mỗi lần Khương Bạch Ngọc nói ba chữ chồng săp cưới là Viên Châu Hoa lại cay cú, cô ta còn chưa kịp mắng chửi Khương Bạch Ngọc đã cúp máy.
Cô nhìn điện thoại rồi đưa lại cho Châu Chấn Kiệt.
"Của anh đây, chắc Viên tiểu thư sẽ không gọi tiếp nữa đâu."
Châu Chấn Kiệt nhận lại điện thoại, bây giờ lại cảm thấy trống rỗng trong lòng.
Dù hắn che giấu rất kỹ vẫn bị Khương Bạch Ngọc nhìn ra, cô không muốn thấy người này chỉ suốt ngày nghĩ đến cô bạn gái đã phản bội mình kia liền đề nghị.
"Tôi thấy cả ngày ở trong phòng cũng chán, hay là chúng ta đi đâu đó giải khuây giết thời gian."
"Mưa bão như vậy có thể đi chỗ nào được?"
"Dịch vụ của khách sạn này không tồi đâu, anh cũng nên thư giãn đi đừng suốt ngày ủ dột như vậy chứ."
Khương Bạch Ngọc nói xong đưa thẻ cho Châu Chấn Kiệt nói.
"Tôi đã hỏi lễ tân rồi, anh thử trải nghiệm cảm giác thư giãn một lần đi, nhìn cơ mặt anh kìa."
Châu Chấn Kiệt nghe cô nói bất giác đưa tay lên sờ mặt mình.
"Cơ mặt tôi làm sao?"
"Nhìn rất căng thẳng, chẳng trách nhân viên lại sợ hãi anh."
Không để Châu Chấn Kiệt phản bác Khương Bạch Ngọc đã đẩy hắn ra ngoài cửa nói.
"Anh đó cũng nên dành thời gian cho bản thân, đi nào đi nào."
Châu Chấn Kiệt chậm rãi bước đi, hắn không nhận ra bản thân một lần nữa bị Khương Bạch Ngọc lôi kéo làm những chuyện trước giờ hắn chưa từng làm qua.
Có lẽ bởi tính cách nhiệt tình của cô truyền