Chuyện Khương Bạch Ngọc sống chung cùng Châu Chấn Kiệt bằng một cách thần kỳ nào đó mà đến tai Viên Châu Hoa.
Cô ta đối với chuyện này ghen lồ ng ghen lộn, thực muốn chạy tới chất vấn Châu Chấn Kiệt.
Có điều Châu Chấn Kiệt đang né tránh cô ta, thay vì tìm hắn cô ta quay sang tìm Khương Bạch Ngọc để dằn mặt.
Khương Bạch Ngọc đang đi pha cà phê trong phòng nghỉ thì Châu Viên Hoa bước đến, cô ta nhìn lướt một vòng không thấy ai thì đóng cửa lại sau đó đi đến chỗ Khương Bạch Ngọc.
"Cô Khương nghe nói cô cùng Tổng giám đốc Châu chuyển đến sống cùng nhau rồi à?"
Khương Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn cô ta đáp.
"Đúng thế, chúng tôi đã đính hôn, ở với nhau là chuyện sớm hay muộn thôi."
Viên Châu Hoa hất văng ly cà phê trên tay Khương Bạch Ngọc, cô nhíu mày không ngờ tới Viên tiểu thư sẽ gây chuyện ở chỗ làm.
Viên Châu Hoa lạnh lùng nhìn cô nói.
"Cô Khương đừng nên tưởng bở, cô suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Chấn Kiệt vì đang giận tôi mới cùng cô chơi trò tình nhân mà thôi."
Viên Châu Hoa nói đúng một nửa, đúng là cô chỉ đang đóng giả hôn thê của Châu Chấn Thành nhưng cô không tưởng bở chút nào, cô biết rõ mình đứng ở đâu.
Cô mỉm cười đáp.
"Tôi nghĩ cô mới tưởng bở đó, Chấn Kiệt nói rõ với cô rồi còn gì, hai người đã chia tay đừng dây dưa với anh ấy nữa.
Chẳng phải cô chê anh ấy chán mới tìm kẻ thay thế sao? Cái này là quả báo của cô nên đừng đổ lỗi cho tôi."
Viên Châu Hoa bị cô nói trúng tim đen tức giận giơ tay lên muốn tát Khương Bạch Ngọc nhưng bị cô chặn lại.
Vị tiểu thư chưa bao giờ làm việc nặng sao mà đánh được cô.
"Viên tiểu thư đừng phí sức đánh tôi làm gì, cái cô cần là phải ăn năn hối lỗi đi."
Cô nói rồi hất tay Viên Châu Hoa ra đi mất, Viên Châu Hoa dằn mặt không thành công còn bị người dằn mặt lại tức giận khôn nguôi.
Cô ta trở về ngồi xuống bàn, muốn xả cơn bực tức này đi lại không có chỗ để phát ti3t chỉ đành mắng chửi nhân viên xung quanh.
Khương Bạch Ngọc trở về nhà sớm hơn Châu Chấn Thành, cô tiện đường đi mua nguyên liệu về nhà hắn.
Nhìn trời còn sáng cô chưa vội nấu mà lấy đồ quét dọn nhà cửa một lượt.
Khi đến một phòng có cánh cửa gỗ màu đỏ sậm cô có phần kinh ngạc, sao cánh cửa này lại đặc biệt hơn những cánh cửa khác nhỉ.
Khương Bạch Ngọc tò mò nhưng cô không mở cửa ra, dù sao đó cũng là nhà của Châu Chấn Kiệt.
Nhỡ bản thân đụng vào cái gì đó hỏng thì sao đây.
Đến tối Châu Chấn Kiệt về nhà, lần này trong lòng hắn lại âm thầm mong chờ bữa cơm tối.
Hắn bước vào nhà, xung quanh đã được Khương Bạch Ngọc dọn dẹp sạch sẽ sáng bóng.
Nghe tiếng động Khương Bạch Ngọc đoán là hắn đã về liền nói vọng ra.
"Anh về rồi à? Tắm rửa thay đồ đi rồi ăn cơm."
Ngón tay kéo cà vạt của Châu Chấn Kiệt khựng lại.
Tại sao chỉ là một câu nói thông thường lại làm cho hắn cảm thấy ấm áp.
Đúng rồi, câu nói đó giống như câu mà bà nội thường hay nói với hắn.
"Tiểu Kiệt về rồi đấy à? Mau tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm."
Kí ức về bà