"Không thể ngồi đây chờ chết được."
Khương Bạch Ngọc nghĩ thầm rồi nghĩ bản thân nên đi tìm điện thoại trước đã.
Cô âm thầm tìm kiếm cửa phòng của mình.
May mà một tia chớp lóe lên giúp cô nhìn được phòng mình.
Sau khi đến gần cửa Khương Bạch Ngọc hết sức nhẹ nhàng mở cửa ra, điện thoại trên bàn ở tủ đầu giường.
Khương Bạch Ngọc chạy vội tới cầm điện thoại, cô thở phào một hơi bật lên nghĩ nên gọi cho cảnh sát hay Châu Chấn Kiệt.
Còn chưa kịp chờ cô bấm số điện thoại bỗng lóe lên rồi sập nguồn.
Ban nãy mở máy luyện nghe tiếng anh quên chưa tắt thế là hết pin luôn rồi.
Khương Bạch Ngọc hốt hoảng nhìn điện thoại trong tay, rồi xong tình huống này còn đen hơn được nữa không.
Sạc điện thoại còn để ở bên phòng làm việc của Châu Chấn Kiệt, tối hôm trước hắn mượn của cô chưa đem trả.
Bây giờ lại phải mò vào phòng làm việc của hắn, Khương Bạch Ngọc dứt khoát cầm lấy cây móc quần áo bước ra ngoài.
Cô đi từ từ đến hướng phòng làm việc, khi cảm thấy đã đến rất gần bỗng đằng sau vang lên một tiếng sét chói tai kèm theo một bàn tay đặt lên vai Khương Bạch Ngọc.
Tình cảnh này giống y đúc trong bộ phim ma kia.
"Aaaa."
Cô theo bản năng sợ hãi hét lên vung cây móc quần áo lia lịa, thấy thế nam nhân vội vàng giữ cô lại trấn an.
"Bình tĩnh đi, là tôi Châu Chấn Kiệt đây."
Đèn xung quanh vụt sáng, Khương Bạch Ngọc mở hé mắt nhìn không ngờ thực sự là Châu Chấn Kiệt đang ở ngay cạnh mình.
Vậy từ nãy đến giờ đều là bản thân tự hù dọa chứ chẳng có tên trộm nào hết, Khương Bạch Ngọc thẹn quá hóa giận chất vấn.
"Sao anh về nhà không lên tiếng, cũng không bật đèn pin lên! Tối mù như thế này tính dọa người ta hay gì?"
Châu Chấn Kiệt bình tĩnh đáp.
"Điện thoại tôi hết pin không mở đèn được, ban nãy thấy cô đi lên cầu thang nên tôi không gọi."
Khương Bạch Ngọc bị lời này làm cho tức chết, đầu tự nhủ người ta là sếp mình, người ta trả tiền cho mình mới hạ hỏa xuống.
"Anh về sớm vậy? Chẳng phải nói sẽ về muộn à?"
"Bên kia vì bão nên tan tiệc sớm."
Châu Chấn Kiệt đáp qua loa, không hiểu sao hắn không dám nói thật là do bản thân lo lắng cho cô nên mới trở về.
Bình tĩnh lại rồi thì Khương Bạch Ngọc mới nhớ ra mình cần phải đi giải quyết nỗi buồn, cô bỏ qua cho Châu Chấn Kiệt trở về phòng đi vệ sinh.
Xong xuôi mọi chuyện mới đi xuống dọn đồ ăn trên bàn.
Châu Chấn Kiệt đang ngồi trên sô pha bật ti vi, thấy hình ảnh bìa phim ma liền hiểu ra.
"Cô sợ hãi như vậy là do bộ phim này à?"
Khương Bạch Ngọc chống chế, không muốn bị người khác biết bản thân kỳ thực rất sợ ma.
"Là tưởng anh là trộm mới sợ, phim ma cũng chỉ là phim giả tưởng tôi sao phải sợ."
"Vậy sao."
Châu Chấn Kiệt tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hắn bật lên một bộ phim khác nói.
"Đằng nào tôi cũng đã về, hay chúng ta xem cùng nhau đi, tôi thích thể loại này lắm."
Khương Bạch Ngọc vội đáp.
"Tôi còn có bài tập, giờ không xem đâu."
"Nhưng chẳng phải cô nhắn tin cho tôi đã làm xong rồi sao? Hay là cô nói dối?"
"Không có!"
Khương Bạch Ngọc phản bác lại, chẳng nhận ra mình đang câu trước đá câu sau.
Châu Chân Kiệt không lật tẩy cô mà đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình.
"Nếu đã học xong thì nên thư giãn mới đúng."
Khương Bạch Ngọc thực sự muốn khóc, ai bảo sĩ diện hão làm gì bây giờ lại phải xem phim ma.
Nhưng đâm lao thì phải theo lao, cô đứng lên chậm rãi đi về phía chỗ hắn, chỉ mong thời gian trôi chậm thêm chút nữa.
Có điều rất nhanh đã đến chỗ ngồi, Châu Chấn Kiệt thấy cô đã yên vị liền lựa chọn phim trên thanh tìm kiếm.
"Ồ phim này rất hay đấy, nghe nói được bầu chọn là phim kinh dị hay nhất thập niên.
Chúng ta xem chứ?"
"À vâng."
Khương Bạch Ngọc cười gượng, đến khi trông thấy hình ảnh máu me ghê rợn từ ảnh bìa của phim suýt nữa dựng tóc gáy.
Poster phim mà ghê như thế này thì nội dung còn như thế nào nữa.
Châu Chấn Kiệt vẫn hồn nhiên không biết gì mà ấn vào xem.
Mới mở đầu đã là một màn tra tấn hù dọa dài tám phút, chỉ tám phút mà Khương Bạch Ngọc như trải qua