Chơi mệt rồi Khương Bạch Ngọc rủ Châu Chấn Kiệt đến quán ăn nhanh gần đó, cô gọi cho hắn đùi gà rán cùng hamburger.
Châu Chấn Kiệt trước đây trong thời kỳ nổi loạn cũng từng ăn thứ đồ ăn nhanh này.
Khi ấy ban nhạc kiếm chác không được khá khẩm, hắn cùng Trình Bác Văn chỉ có thể chia đôi chiếc hamburger cùng nhau ăn.
Hương vị chiếc bánh đó là hương vị mà hắn chẳng thể nào quên được.
Cắn chiếc bánh kia, mùi vị rất giống với trước đây, nhưng bây giờ dù cuộc sống cả hai đều giàu sang thì khoảnh khắc đó sẽ chẳng bao giờ có lại được.
Có một số thứ mãi mãi sẽ chỉ ở trong tiềm thức, vật đổi sao dời âu cũng là quy tắc của tự nhiên.
Khương Bạch Ngọc bên này cảm nhận được những cảm xúc không vui đang quay trở lại với Châu Chân Kiệt.
Cô định lên tiếng nói gì đó để khuấy động bầu không khí thì bàn bên phát ra tiếng động.
Một nhóm thanh niên giương cung bạt kiếm nhìn nhau, thanh niên tóc đỏ hất đồ ăn trên bàn sau đó cười nhạo.
"Tao không quan tâm mày có ý với con bé đó hay không, tao cứ động đến nó đấy."
"Mày! Vậy thì đừng có cùng tụi này chơi nhạc nữa, mày bị khai trừ khỏi ban nhạc.
Cút đi!!"
"Cút thì cút, làm như tao không tìm được chỗ nào tốt hơn bọn mày vậy!"
Nói rồi thanh niên trọc đầu bỏ đi, những người còn lại nhìn anh chàng tóc đỏ khuyên nhủ.
"Nhóm trưởng à thiếu cậu ta làm sao được, đoạn solo đàn guitar của cậu ta tính sao đây? Giờ kiếm ai thay thế được chứ, hai tiếng nữa biểu diễn rồi!"
Tóc đỏ hất tay thành viên bực tức đáp.
"Để tôi tính xem."
Khương Bạch Ngọc thấy vậy như có một thứ thôi thúc cô, cô nuốt nước miếng nhìn Châu Chấn Kiệt rồi nhìn ban nhạc kia sau đó lớn tiếng nói.
"Các cậu đang cần người đánh guitar phải không? Ở đây có người giúp được các cậu này."
Thấy Khương Bạch Ngọc chỉ vào mình Châu Chấn Kiệt nhíu mày hỏi.
"Cô nói gì vậy! Tôi không thể chơi được!"
Khương Bạch Ngọc còn chưa trả lời đám người bên kia đã đi tới, tóc đỏ liếc mắt nhìn bọn họ sau đó cười khẩy.
"Chị gái à nhìn người này chẳng giống biết chơi nhạc cụ tí nào, chị có nhầm lẫn gì không vậy?"
Khương Bạch Ngọc chớp mắt đáp.
"Được hay không chẳng phải thử là rõ hay sao.
Để anh ấy chơi một bài đi rồi các cậu quyết định."
Châu Chấn Kiệt muốn lên tiếng từ chối bị cô kéo lại nói nhỏ.
"Này anh đừng nhát gan vậy, thử một chút có sao đâu chứ."
"Cô nghĩ một câu khích tướng kiểu vậy là tôi sẽ chơi à?"
Khương Bạch Ngọc bị hắn nhìn ra âm mưu cười hì hì chữa cháy.
"Thì tôi đã nói thế rồi, anh chơi đi cho tôi đỡ mất mặt thế được không?"
Châu Chấn Kiệt bị cô nài nỉ thở dài, lúc này đầu đỏ cũng hết kiên nhẫn nói.
"Các người có thử hay không đây, mất thì giờ quá đi."
Nghe vậy Châu Chấn Kiệt lên tiếng.
"Đưa tôi cây ghi ta kia."
Thành viên ban nhạc nhanh chóng đưa đàn đến, Châu Chấn Kiệt điều chỉnh đàn một lúc sau đó bắt đầu chơi một bản nhạc.
Giai điệu bắt tai vang lên, đầu đỏ cùng người xung quanh kinh ngạc nhìn hắn.
"Tên này thế mà chơi hay hơn cả đầu trọc."
Trong đầu cả nhóm nhạc nảy ra suy nghĩ ấy.
Châu Chấn Kiệt chơi một hồi hạ đàn xuống nhìn đám choai choai kia hỏi.
"Chơi vậy được không? Đã lâu rồi tôi chưa chơi lâu đến vậy có lẽ kỹ năng không còn như trước."
Tóc đỏ há mồm, thành viên thấy hắn như vậy vội thay mặt trả lời.
"Tốt, quá ổn, anh cứu chúng tôi một mạng rồi."
Châu Chấn Kiệt không ngờ mình lại được tham gia liền nhìn sang phía Khương Bạch Ngọc, cô vui vẻ giơ ngón cái lên với hắn tỏ ý chúc mừng.
Hai người lên xe đi theo ban nhạc tới sân khấu biểu diễn, trong lúc đi tiếng chuông điện thoại vang lên, Châu Chấn Kiệt cầm máy nhìn là trợ lý gọi.
Hắn do dự không biết nên nghe hay tắt, chần chừ hồi lâu.
Khương Bạch Ngọc nhận ra sự khó xử của hắn liền đưa tay tắt máy điện thoại.
"Cứ để họ tự xử lý đi, hôm nay là ngày nghỉ của anh."
Châu Chấn Kiệt vẫn còn đang đấu tranh, cuối cùng đam mê vẫn chiến thắng, hắn cất lại điện thoại rồi nhìn ra ngoài cửa kính.
Rất nhanh đã đến nơi, cả đám bước ra khỏi xe đi đến sân khấu, bên dưới khán đài đã có khán giả tới chờ.
Tóc đỏ nhìn ra bên ngoài sau đó đi đến đưa bản nhạc cho hắn.
"Anh xem qua rồi chơi cho tôi