Trong một quán bar đông người, nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, đám người dưới sàn nhảy nhót điên cuồng.
Trên quầy bar một cô gái xinh đẹp tay cầm chai rượu tu mạnh, rượu chảy ra khắp cổ của cô ta.
Cơ thể nhỏ nhắn trong chiếc váy công sở, đôi mắt đỏ hồng vì khóc.
Cả người cô ta tòa ra mị thái mong manh quyến rũ.
Đám đàn ông xung quanh ánh mắt tham lam nhìn vào cô gái, Viên Châu Hoa không hề biết mình đang gặp nguy hiểm mà vẫn cầm lấy chai rượu uống.
Nhân viên quán bar đứng trong bếp thông qua cửa sổ tròn quan sát một hồi cầm máy lên gọi điện cho Trình Bác Văn.
"Anh Trình à, Viên tiểu thư đang ở đây này.
Có muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân thì mau tới đi."
Đầu dây bên kia tỏ ý đã biết sau đó cúp điện thoại.
Bên ngoài quầy bar, lúc này đã có kẻ không chịu được mà tiến đến trêu chọc Viên Châu Hoa.
Gã ta kéo ghế lại gần cô ngồi xuống, Viên Châu Hoa dù say vẫn chú ý hành động này của gã có vấn đề, cô ta liếc mắt lên giọng.
"Anh là ai, ngồi gần tôi muốn làm cái gì hả!"
Gã đàn ông gương mặt *** dục sờ chân cô ta nói.
"Thấy cô em ngồi một mình cô đơn quá nên anh tới an ủi em."
"Hừ, gương mặt như này mà cũng xứng đáng an ủi bà đây à! Không biết soi lại gương xem mặt mình có như đầu heo không!"
Viên Châu Hoa không biết sợ mà cười nhạo gã đàn ông khiến gã ta xấu mặt trước người xung quanh.
Gã thẹn quá hóa giận giơ ta lên muốn tát Viên Châu Hoa.
"Con đàn bà thối này!"
Còn chưa kịp hạ thủ một kẻ đã nắm lấy tay gã bẻ ra sau.
Gã ta kêu lên một tiếng quái dị rồi ngã khụy xuống, lúc này nam nhân kia lên tiếng.
"Cút đi."
Gã đàn ông nhìn ra kẻ này không dễ chọc liền chạy đi.
Bấy giờ Trình Bác Văn mới quay sang nhìn Viên Châu Hoa, cô ta thay vì cảm ơn hắn lại ghét bỏ.
"Anh tới đây làm cái gì, tôi không cần anh phải giúp đỡ tôi."
"Em vì Châu Chấn Kiệt mà uống say thành cái dạng này sao!"
Viên Châu Hoa nhếch miệng đáp lại.
"Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."
"Tôi không thể để em tự hủy hoại bản thân vì hắn ta được."
Nói rồi Trình Bác Văn dùng sức vác Viên Châu Hoa lên vai đi ra ngoài, cô ta ban đầu còn ra sức chống cự đập vào vai Trình Bác Văn sau đó cũng mặc kệ để bị vác đi.
Đến khi vào trong xe Viên Châu Hoa như đổi thành người khác, cô ta đưa tay ôm lấy cổ Trình Bác Văn nói.
"Này tối nay tôi đang buồn, hay chúng ta cùng nhau..."
"Em biết mình đang nói cái gì không? Đừng nói mấy lời linh tinh đó khi say."
Ngoài miệng Trình Bác Văn chính nhân quân tử, nhưng trong tâm anh ta biết rõ anh ta muốn ngủ cùng Viên Châu Hoa hơn ai hết.
Anh ta đưa Viên Châu Hoa về nhà mình, bây giờ cô ta dường như đã mất đi thần trí, nhận nhầm Trình Bác Văn thành Châu Chấn Kiệt mà bám lấy anh ta khóc lóc.
"Chấn Kiệt sao anh lại cùng con hồ ly đó một chỗ vậy.
Anh quên em rồi hay sao hức..."
Dù rất căm hận khi bị nhận nhầm thành kẻ khác nhưng Trình Bác Văn vẫn an ủi cô ta.
"Đừng khóc nữa."
"Hức anh bỏ rơi em..."
Viên Châu Hoa nhào tới ôm ghì lấy Trình Bác Văn, trong cơn say không hề biết mình đã nhận nhầm người còn chủ động cùng anh ta hôn môi.
Trình Bác Văn nhanh chóng đáp lại nụ hôn của cô ta, hai người đưa đẩy ngã lên chiếc giường phía sau.
Trình Bác Văn thấy cô đã thần trí không rõ ràng, bàn tay đưa ra sờ s0ạng khắp cơ thể Viên Châu Hoa.
Quần áo từng thứ một rơi xuống sàn nhà, cả hai quấn lấy nhau hôn hít.
Không khí trong phòng nóng dần lên, Viên Châu Hoa không ngừng gọi tên Châu Chấn Kiệt khiến Trình Bác Văn càng thêm căm ghét hắn.
Bàn tay đưa xuống lột bỏ lớp phòng bị cuối cùng của Viên Châu Hoa, trong đầu nghĩ dù cô ta có nghĩ đến Châu Chấn Kiệt thì kẻ ở bên cô không phải hắn mà là anh ta.
Chuyện gì đến cũng phải đến, giữa hai người