Cả đêm hôm đó Châu Chấn Kiệt không tài nào ngủ được, cứ nhắm mắt lại hắn sẽ nghĩ đến Khương Bạch Ngọc.
Hắn chẳng hiểu nổi bản thân rốt cuộc đã bị bệnh gì nữa, đến gần sáng mới chợp được mắt.
Tuy nhiên hắn ngủ rất nông, trong mơ loáng thoáng hiện ra hình ảnh Khương Bạch Ngọc đang cùng mình xem phim.
Bỗng một tiếng động vang lên làm hắn tỉnh giấc, Châu Chấn Kiệt xoa mặt đem hai con mắt thâm quầng nhìn ra ngoài.
Từ trên tầng hai nhìn xuống dưới, tiếng động ban nãy hóa ra là do cành cây va vào cửa sổ.
Nhưng lúc này hắn chú ý đến một chiếc xe sang trọng màu đỏ đô đỗ trước nhà mình.
Quản gia cùng mẹ hắn đang đứng ngoài cửa, chỉ thấy cửa xe mở ra, Viên Châu Hoa xách vali đi xuống.
Vương Trân Dao sai quản gia đi tới giúp cô ta mang vali vào trong nhà.
Châu Chấn Kiệt đoán ra ý của mẹ hắn liền bước xuống dưới nhà.
Còn chưa đi xuống đã nghe tiếng Viên Châu Hoa cùng Vương Trân Dao nói chuyện rôm rả.
Quản gia thấy hắn đi xuống cúi đầu chào hỏi, động tĩnh này làm hai người kia chú ý.
Rất nhanh Viên Châu Hoa chạy tới, cô ta cố ý trang điểm thật xinh đẹp cốt chỉ để Châu Chấn Kiệt yêu cô ta lần nữa.
Thấy hắn Viên Châu Hoa lên tiếng.
"Chấn Kiệt anh tỉnh rồi à."
Dứt lời cô ta vẻ mặt hốt hoảng tiến lại gần hắn.
"Sao mắt anh thâm quầng hết lên vậy? Anh ngủ không ngon giấc ư?"
Trước đây giọng nói nũng nịu quan tâm này của Viên Châu San hắn nghe rất êm tai, vậy mà bây giờ lại cảm thấy chướng tai gai mắt.
Hắn đưa tay bắt lấy bàn tay đang định chạm vào mình của Viên Châu Hoa lạnh giọng hỏi.
"Cô đang làm gì ở nhà tôi? Cô có mục đích gì!"
Không chờ Viên Châu Hoa trả lời Vương Trân Dao đã đi đến nói hộ cô ta.
"Là ta mời con bé đến đây chăm sóc, dù sao ta cũng đang bị bệnh, còn con thì đi làm suốt ngày, ở nhà không có ai bầu bạn cũng nhàm chán."
Châu Chấn Kiệt mặt lạnh lùng nói.
"Có quản gia Hà bầu bạn với mẹ còn gì."
"Quản gia Hà còn có công việc của ông ấy làm sao chăm sóc mẹ, hơn nữa mẹ là phụ nữ có những thứ khác cần chăm sóc đặc biệt."
Tưởng rằng nói như vậy đã chặn được Châu Chấn Kiệt, nào ngờ hắn thẳng thừng đối đáp lại.
"Viên Châu Hoa cũng phải đi làm, có khác gì nhau đâu."
Nói rồi hắn lạnh lùng nhìn sang cô ta.
"Hay là cô muốn nghỉ việc? Nếu là thật vậy thì nhớ gửi tôi đơn xin nghỉ việc"
"Em...em..."
Viên Châu Hoa sốt sắng, nghỉ việc rồi thì ai sẽ canh chừng hắn và Khương Bạch Ngọc trên công ty đây.
Cô ta vội vã đưa mắt cầu cứu Vương phu nhân, bà ngay lập tức quát lên.
"Con đang gây khó dễ cho mẹ có đúng không! Mẹ chẳng quan tâm con nghĩ gì, Viên Châu Hoa vẫn sẽ ở đây chăm sóc mẹ."
Thấy vậy Châu Chấn Kiệt đồng ý.
"Được, cô ta có thể ở đây, dù sao cũng là nhà của mẹ con không có quyền can thiệp."
Vương phu nhân nghĩ đã trấn áp được hắn, ai ngờ câu sau của hắn khiến bà tức muốn nổ phổi.
"Thế cũng tốt, giờ đã có người bầu bạn chăm sóc mẹ, con cũng nên trở về nhà của con thôi."
Hắn nói rồi quay đầu định đi, Vương phu nhân trừng mắt quát lên.
"Con dám! Chừng nào mẹ vẫn còn ốm, chừng đó con vẫn phải ở đây trông coi mẹ! Gia pháp tổ tiên để lại con dám làm trái!"
Châu Chấn Kiệt đáp lại.
"Nếu thế con sẽ mang vợ sắp cưới của con đến ở cùng."
"Không được, mẹ không cho phép ả đàn bà đó bước vào đây nửa bước!"
Hai mẹ con giương cung bạt kiếm với nhau khắp phòng đều nồng nặc mùi thuốc súng.
Tình thế này ai cũng không chịu nhường ai nửa bước.
Vương phu nhân thấy con trai mình quá cứng đầu, chỉ đành giả bộ ôm ngực ngã xuống.
"Aa..."
Viên Châu Hoa thấy vậy đỡ lấy bà, cô ta thuận nước đẩy thuyền nói.
"Anh xem đi, anh làm bác Vương phát bệnh rồi đó.
Em xin anh hãy nhường bác ấy vài ngày được không? Đến khi nào bác ấy khỏe rồi anh muốn làm gì cũng được."
Đôi mắt đen sắc bén của Châu Chấn Kiệt nhìn chằm chằm mẹ mình, bàn tay hắn nắm rồi lại buông, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với bà.
"Một tuần, đó là giới hạn của con."
Dứt lời hắn bước lên trên lầu, Vương phu nhân được đỡ vào trong phòng thầm nghĩ một tuần là quá đủ để bà đuổi cổ người phụ nữ kia đi.
Châu Chấn Kiệt lên phòng sau đó thay đồ đi làm, Viên Châu Hoa nhìn