Rời khỏi nhà của Châu Chấn Kiệt rồi Khương Bạch Ngọc cũng chẳng biết đi đâu.
Cô bảo taxi thả mình ở trạm xe bus rồi ngồi đó ngẩn người nhìn về phía dòng xe cộ qua lại.
Mưa phùn lất phất rơi, Khương Bạch Ngọc cảm thấy trống rỗng trong lòng, không biết nên làm gì tiếp theo.
Nơi thành phố xa hoa này quả thực không phải nơi dành cho cô.
Khi cô đang không biết phải làm gì tiếp theo thì chuông điện thoại vang lên, Khương Bạch Ngọc cúi đầu nhìn điện thoại của mình.
Hóa ra là anh trai cô Khương Lực nhắn tin thông báo em bé sắp chào đời, Khương Bạch Ngọc không khỏi vui mừng thay anh trai cô, cô ngay lập tức nhắn lại.
Ngón tay đang nhắn tin bỗng dừng lại, cô xóa đi dòng chữ vừa nhắn sau đó hỏi anh trai mình có thể tới nhà chơi không.
Cô nghĩ mình nên nghỉ ngơi một thời gian cũng như để quên đi Châu Chấn Kiệt.
Khương Bạch Ngọc đứng lên cầm lấy túi của mình bắt xe bus tới trạm tàu điện.
Từ đây lại mua vé tàu điện đến thành phố H.
Trên đường đi cô ngoài ăn rồi ngủ chẳng biết làm gì nữa, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh làng quê hai bên xung quanh.
Đến thành phố H anh trai cô đã ở trạm tàu điện đón cô, anh trai thấy cô cầm theo một túi đồ có phần thắc mắc.
"Sao em lại mang nhiều đồ vậy?"
Nói rồi ngẩng đầu lên, lúc nhìn đến gương mặt phảng phất buồn rầu của cô Khương Lực đoán đã có chuyện xảy ra.
Nhưng nếu Khương Bạch Ngọc không muốn nói anh cũng không tra hỏi nhiều làm gì.
Anh giúp Khương Bạch Ngọc cầm lấy túi đi lên xe tải của mình, Khương Bạch Ngọc thấy chiếc xe này liền hỏi.
"Ủa anh mua xe hồi nào vậy sao em không biết?"
"À đây là xe của nhà vợ chứ anh của em đào đâu ra tiền mua xe."
Khương Lực khởi động xe đi về phía ngoại thành thành phố.
Trên đường đi hai anh em không nói chuyện nhiều, Khương Bạch Ngọc trong lòng có tâm sự vì thế yên lặng nhìn cánh đồng phía xa.
Anh trai nhìn ra cô đang buồn có điều không biết nên nói gì với cô, nếu vậy để cô ngắm cảnh giải sầu cũng tốt.
Xe một đường chạy đến trấn nhỏ ở ngoại thành sau đó dừng trước một căn nhà ba tầng.
Khương Bạch Ngọc thấy xe dừng lại liền đi xuống, cô quay đầu cầm lấy đồ đạc của mình, bỗng dưng một bàn tay che đi mắt của cô.
Giọng nói lanh lảnh vang lên phía sau.
"Đoán xem em là ai nào?"
Khương Bạch Ngọc kinh ngạc nói.
"Tiểu Lan phải không!"
Khương Tiếu Lan phía sau buông tay ra đáp.
"A chị lại đoán đúng rồi, mà không chỉ có mình em đâu nha! Mấy đứa ơi chị Bạch Ngọc tới rồi này!"
Dứt lời bên trong có ba bốn người chạy ra ôm chầm lấy Khương Bạch Ngọc hò hét tên cô.
Khương Bạch Ngọc bất ngờ mở lớn mắt nhìn từng đứa em của mình.
Hai đứa sinh đôi Khương Tuấn Triết, Khương Tuấn Hào, đứa út Khương Việt Trạch cùng với em tư Khương Tiếu Lan.
Tất cả các em của cô đều có mặt ở đâu.
Tiếng hò hét vang lên khắp nơi, anh trai Khương Lực nhìn mấy đứa thở dài nói.
"Mấy cái đứa này yên lặng đi nào không hàng xóm lại ra mắng đấy."
Khương Tiếu Lan cười hì hì quay ra nói.
"Tụi em biết rồi anh không cần nhắc đâu."
Khương Bạch Ngọc nhìn chỉ có mấy người ra đón cô liền hỏi.
"Cha mẹ đâu, còn có anh cả nữa."
Khương