Châu Chấn Kiệt chính thức gặp mặt gia đình của Khương Bạch Ngọc, hai ông bà Khương ngại ngùng khi lần đầu tiên gặp mặt bạn trai của con gái mà lại ra tay đánh người ta.
Bọn họ xấu hổ nói.
"Xin lỗi cháu nhé, là do hai bác hiểu nhầm nên mới xảy ra chuyện đấy."
"Cháu không sao hết, hai bác không cần phải vì chuyện này mà áy náy đâu."
Anh em của Khương Bạch Ngọc cũng lên tiếng xin lỗi.
"Tụi em rất xin lỗi."
"Anh đừng có để bụng nha."
Nhìn bọn họ chân thành xin lỗi như vậy Châu Chấn Kiệt cũng không để chuyện này vào đầu, hắn cười nói không sao hết sau đó nhớ ra một thứ.
"Đúng rồi anh quên mất có mua quà biếu gia đình em."
Khương Bạch Ngọc chớp chớp mắt, nhìn hắn đi ra xe lấy từ trong cốp xe ra một túi đồ, đều là đồ thượng hạng cao cấp.
Cả nhà Khương gia đã bao giờ thấy những thứ này,mẹ Khương lén vỗ vai con gái nói.
"Con à nhớ giữ chắc thanh niên này trong tay đấy đừng buông ra."
"Mẹ."
Khương Bạch Ngọc dở khóc dở cười, mẹ cô thấy vậy nói tiếp.
"Gì hả, không phải chàng trai nào bị gia đình nhà gái đuổi đánh mà còn đối xử tốt với họ đâu, chứng tỏ anh ta rất quan tâm đ ến con đấy."
"Con hiểu mà mẹ."
Nhìn anh em của mình đang vui vẻ nhận quà từ Châu ChấN Kiệt, cách mà hắn nói chuyện với họ đều chứa thành ý không có chút nào ngượng ngùng hay ghét bỏ.
Khương Bạch Ngọc mỉm cười, cô rất vui khi gia đình mình và Châu Chấn Kiệt có thể tiếp nhận nhau, hắn không hề chê gia cảnh của cô, thậm chí còn cùng anh em cô chen chúc trong nửa căn phòng mà không phàn nàn tí nào.
Buổi sáng Khương Bạch Ngọc đi xách nước hắn liền đi theo giúp đỡ cô, đến việc nặng nhọc như vác gạo cũng không cảm thấy hề nà gì.
Nhìn hắn giúp gia đình mình đến mồ hôi đầm đìa Khương Bạch Ngọc liền cầm chai nước đến cho hắn uống giải khát.
"Anh nhớ lượng sức mình đó, đừng có mà làm quá sức."
Khương Bạch Ngọc lo lắng nói, Châu Chấn Kiệt lau mồ hôi trên trán đáp.
"Đừng lo, anh sẽ biết dừng đúng lúc mà."
Khương Bình bên cạnh cũng nói.
"Thôi nào em gái, có anh ở đây trông coi rồi mà còn xót người yêu à!"
"Có anh ở đây em mới lo đó."
Hai anh em lại cãi nhau chí chóe sau đó cùng nhau cười làm hòa.
Thời gian rất nhanh trôi đi.
Công việc đồng áng một ngày đã kết thúc, buổi tối cả gia đình quây quần bên nhau.
Châu Chấn Kiệt chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, gia đình hắn rất ít khi gặp mặt đừng nói đến ngồi ăn cơm chung.
Cảm giác ấm cúng này thực tuyệt vời, hắn đã hiểu vì sao Khương Bạch Ngọc lại có thể truyền năng lượng tích cực đên với người khác.
Gia đình cô chính là nơi giúp cô nuôi dưỡng sự tích cực của mình, một gia đình hòa thuận ủng hộ con cái như vậy chính là điều hắn luôn mong muốn.
Ăn xong Khương Bạch Ngọc nói.
"Lại đây em muốn cho anh xem nơi này."
"Nơi nào vậy?"
"Chỗ mà hồi bé em hay đến."
Châu Chấn Kiệt phụ dọn dẹp sau đó đi theo Khương Bạch Ngọc đi ra ngoài, cô dẫn hắn đi đến nơi mà cô thích nhất.
Cả hai đi đến cánh đồng, từ xa đã trông thấy một tháp nước, Khương Bạch Ngọc kéo tay hắn đi đến bên dưới, hai người cùng trèo lên đó ngồi xuống.
Ở đây không khí thoáng đãng khác với thành phố xô bồ, bởi vì không có đèn điện mà chỉ cần ngước lên đã thấy một bầu trời đầy sao lấp lánh.
Xung quang từng con đom đóm xinh đẹp bay ra chiếu lên ánh đèn li ti.
Châu Chấn Kiệt nghiêng đầu nhìn Khương Bạch Ngọc, dưới ánh sáng của đom đóm gương mặt thanh tú của cô trở nên huyền ảo, giống như những tinh linh trong truyện cổ tích.
Hắn kìm nén không được lại gần hôn lấy cô, một cái hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt qua sau đó mỉm cười.
"Nếu được thực sự anh muốn tới nơi này sống, cảm giác thoải mái không bị áp đặt này là lần đầu tiên anh cảm nhận được."
"Anh bị nó mê hoặc rồi à?"
"Anh nghĩ là em mê hoặc anh mới đúng."
Khương Bạch Ngọc mỉm cười, bàn tay của cô chạm vào tay hắn, hai người nắm tay nhau nằm dưới bầu trời đầy sao, cảm nhận hương vị của hương đồng gió nội.
Cô chỉ ước rằng khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
Châu