Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào trong căn phòng, nam nhân đang ngủ trên giường bị ánh sáng chiếu tới nhíu mày mở mắt.
Châu Chấn Kiệt ngồi dậy mơ hồ nhìn xung quanh, trên đầu giường vẫn còn đặt chén trà giải rượu cùng khăn.
Nhớ đến tối qua được Khương Bạch Ngọc chăm sóc, lại còn nói linh tinh với cô Châu Chấn Kiệt cảm thấy thực mất mặt.
Bộ dáng xấu xí nhất bị nhìn thấy, Khương Bạch Ngọc là người đầu tiên biết đến mặt này của hắn.
Nhìn điện thoại trên bàn vẫn im lìm, đến giờ mà chưa có tin tức riêng tư gì của hắn bị rò rỉ lên mạng.
Xem ra Khương Bạch Ngọc cũng biết giữ lời.
Hắn đứng lên mặc áo khoác vào đi xuống dưới lầu, vừa đi vừa nhắn tin với trợ lý.
Rất nhanh trợ lý đã phóng xe đến, Châu Chấn Kiệt đi lên xe, mắt hắn nhìn đến đồng hồ điện tử trên xe thấy vẫn còn sớm liền kêu trợ lý đưa mình đi mua cà phê.
Lúc lướt qua một con hẻm bỗng hắn thấy một thân ảnh đi lướt qua, Châu Chấn Kiệt tưởng mình hoa mắt vội quay đầu lại nhìn.
Người đấy không phải ai khác chính là Khương Bạch Ngọc.
Cô đang mặc đồng phục của cửa hàng ăn nhanh cầm túi rác đi đổ.
Châu Chấn Kiệt trong lòng nghi hoặc, số tiền hắn ứng trước cho cô đủ để cô sống dư giả vài tháng, không nghĩ tới Khương Bạch Ngọc vẫn đi làm thêm.
Châu Chấn Kiệt quay đầu lại, hắn trầm tư một hồi rồi quyết định không xuống xe là phiền cô.
Khương Bạch Ngọc lúc này vẫn mải mê làm việc mang đồ ăn ra cho khách, cũng may cô đeo khẩu trang nên chẳng có ai phát hiện ra cô chính là vị hôn thê hờ của Châu tổng.
Dù đã ký hợp đồng với Châu Chấn Kiệt nhưng số tiền mà nhà cô nợ quá nhiều, vả lại Châu Chấn Kiệt chỉ thỉnh thoảng gọi cô đến diễn vai hôn thê.
Những ngày còn lại cô đều ăn không ngồi rồi, Khương Bạch Ngọc cảm thấy phí phạm thời gian quá nên đã xin việc để làm kiếm thêm tiền.
Cô không đòi hỏi thêm từ Châu Chấn Kiệt, dù sao cô cũng có lòng tự trọng của mình.
Trở về nhà điều đầu tiên Châu Chấn Kiệt làm đó là bảo thư ký điều tra về Khương Bạch Ngọc.
Sau đó hắn nhận ra những lúc cô không phải đi cùng hắn đều sẽ nhận làm thêm.
Dường như cô rất túng thiếu nên mới phải bạt mạng đi kiếm tiền như vậy.
Vốn dĩ chuyện của Khương Bạch Ngọc cũng chả liên can gì với hắn, hắn có thể mặc kệ cô chỉ cần cô đến đúng giờ diễn vai hôn thê của hắn.
Nhưng suy nghĩ một hồi Châu Chấn Kiệt liền quyết định để Khương Bạch Ngọc vào làm việc trong công ty mình.
Nói là làm, hắn kêu trợ lý đưa Khương Bạch Ngọc đến nhà mình, nói là có chuyện quan trọng muốn trao đổi với cô.
Trong lúc chờ trợ lý đón người Châu Chấn Kiệt đi lên lầu tắm rửa.
Khương Bạch Ngọc nghe có chuyện quan trọng bèn xin quản lý nghỉ sớm rồi lên xe đến nhà của Châu Chấn Kiệt.
Trong đầu cô nghĩ mãi không biết rốt cuộc là chuyện quan trọng gì, cô liền hỏi trợ lý xem anh ta có biết gì không.
Tiếc rằng trợ lý cũng chẳng biết là chuyện gì, cô chỉ có thể tự đến đó xem mà thôi.
Xe dừng trước cửa nhà của Châu Chấn Kiệt, Khương Bạch Ngọc nghiêng đầu nhìn ra cửa xe, quang cảnh hoàng tráng của nơi này làm cô hít sâu một hơi.
Quả nhiên là người có tiền, giữa trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này mà sở hữu trang viên rộng lớn đến vậy.
Căn nhà trọ của cô thậm chí chỉ bằng cái đài phun nước trước cửa nhà hắn.
Sau khi vào nhà lại một lần nữa bị sự xa hoa bên trong làm kinh ngạc.
Nhưng nơi rộng lớn này lại không có một ai hết, cha mẹ Châu Chấn Kiệt hiện đang ở thành phố khác, nhà này chỉ có mình hắn ở.
Châu Chấn Kiệt cũng ở công ty suốt ngày, đối với căn nhà này chỉ thỉnh thoảng về ngủ qua đêm lại đi.
Khương Bạch Ngọc đứng trong căn biệt thự nghìn tỷ trong lòng cũng có tò mò.
Cô nhìn đến bức tranh treo tường liền đi đến nhìn, trong tranh phác họa một thiếu phu nhân xinh đẹp.
Cô nhìn đến không chớp mắt không biết rằng Châu Chấn Kiệt đang đứng ở đằng sau mình.
"Đấy là tranh vẽ mẹ tôi."
Nghe tiếng người đột ngột vang lên Khương Bạch Ngọc a một tiếng giật mình quay lại.
Châu Chấn Kiệt không thấy cô giật mình chỉ đưa mắt nhìn bức tranh.
Khương Bạch Ngọc thì lại không chớp mắt nhìn hắn.
Nam nhân mặc áo choàng tắm, để lộ ra một phần cơ ngực rắn chắc.
Gương mặt vẫn còn hơi hồng do hơi nóng của nước, mái tóc ẩm ướt xõa trước trán che đi đôi lông mày sắc bén của hắn.
Khương Bạch Ngọc khụ một tiếng tự nhắc nhở trong lòng.
"Mày đến đây vì công việc không phải để ngắm trai."
Châu Chấn Kiệt không để ý đến ánh mắt của Khương Bạch Ngọc, hắn đi đến tủ lạnh mở ra, miệng hỏi cô.
"Cô uống gì không?"
Khương Bạch Ngọc tùy tiện chọn đồ uống sau đó đi thẳng vào vấn đề chính.
"Nghe trợ lý nói anh tìm tôi có chuyện quan trọng là chuyện gì vậy?"
Lấy đồ trong tủ lạnh ra Châu Chấn Kiệt đưa cho cô sau đó