Ánh mắt Giang Tùy Châu từ ngạc nhiên biến thành tức giận, chỉ cảm giác như máu xộc lên tận óc, giận đến hai tai cũng đỏ bừng lên.
Ngay giây sau, anh nghiến chặt răng, gằn từng chữ: “Mạnh Tiềm Sơn!”
Anh thấy, chắc hẳn Mạnh Tiềm Sơn phải mừng vì anh không phải “hắn”, nếu không, hôm nay hắn chắc chắn phải đổ máu ngay tại đây, cái chết êm ái chính là kết quả tốt nhất với hắn rồi,
Mạnh Tiềm Sơn ngỡ ngàng, đến lúc này mớt chợt phát hiện mình lỡ vuốt nhầm vó ngựa rồi.
Hắn sợ hết hồn, lắp bắp giải thích: “Nô tài… Nô tài thấy chủ tử không để ai hầu hạ, bèn, bèn nghĩ dù sao bể tắm to, cũng tiện, nên… nên…”
Chính hắn cũng không đưa ra được câu kết trọn vẹn.
Da thịt lộ ra ngoài có chút lạnh, Giang Tùy Châu khép lại lớp áo trong đang lỏng lẻo, hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho ngữ điệu bản thân có vẻ bình tĩnh: “Hai ngày trước đại phu mới thay băng cho y, ngươi quên? Giờ lại cho y đi ngâm nước nóng, Mạnh Tiềm Sơn, nếu não của ngươi dùng để trưng, có cần Bổn vương tìm người móc ra cho ngươi không.”
Do sức khoẻ yếu, hiện giờ tức giận, từ giọng nói nghe ra anh đang run lập cập.
Mạnh Tiềm Sơn không để ý tới gì khác, hớt hãi đẩy xe lăn chạy mất dạng.
Dù đang chạy, hắn để Hoắc Vô Cữu bị va chạm, lảo đảo một đường, đẩy Hoắc Vô Cữu trở về phòng ngủ.
Giang Tùy Châu thở phào nhẹ nhõm, cởi áo ra lần nữa.
Bị Mạnh Tiềm Sơn doạ một chập, suy nghĩ của y cũng trở nên rối loạn.
Có điều, bể nước nóng này được chuẩn bị kỹ càng, độ ấm thích hợp, ngâm mình, vẫn là một chuyện đáng hưởng thụ.
Giang TùyChâu ngâm mình trong bể, ngâm đến khi thấy hơi mệt, mới đứng dậy thay quần áo khác, trở về phòng ngủ.
Mạnh Tiềm Sơn bị doạ chạy từ đời nào, hiện giờ trong phòng ngủ chỉ còn lại Hoắc Vô Cữu ngồi trên xe lăn đọc sách.
Giang Tùy Châu hơi lúng túng.
Tất cả do thằng đần Mạnh Tiềm Sơn bộp chộp… Canh ngay lúc anh tắm, đẩy Hoắc Vô Cữu vào trong.
Anh vừa lau tóc, vừa đi đến bên trường kỷ ngồi xuống.
Có lẽ do ban nãy Hoắc Vô Cữu hiếm khi đáp lại anh nên anh cũng bắt đâu thả lỏng, bèn thẳng thắng mở lời.
“Là do Mạnh Tiềm Sơn ẩu tả.” Anh nói.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu thả sách xuống, dửng dưng nói: “Không sao.”
Nói xong thì lăn xe, tự đi ra sau làm vệ sinh.
Giang Tùy Châu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra không phải ảo giác của anh… Tuy hôm nay Hoắc Vô Cữu vẫn đối xử lạnh nhạt với anh, nhưng đã chịu phản ứng lại anh.
—— Dù là cự tuyệt.
Nhưng từ đó cũng đủ chứng minh, cố gắng của anh là có ích —— Ít nhất, Hoắc Vô Cữu cảm nhận được sự săn sóc của anh với y.
Giang Tùy Châu nhìn bóng lưng y biến mất sau bình phong, thu hồi ánh mắt, cầm quyển sách vừa đọc được nửa chừng lên, dựa vào trường kỷ đọc tiếp.
Ngay khi nằm xuống, anh đã lập tức cảm nhận được khác biệt.
Đệm dầy thêm một tầng, gối cũng được đổi khác, thậm chí còn có một cái chăn bông sờ rất thoải mái để trên trường kỷ.
Thoạt nhìn, có lẽ Mạnh Tiềm Sơn tin mấy lời bịa đặt vớ vẩn lúc sáng của anh, sợ anh vì vậy mà chịu khổ nên chuẩn bị riêng cho anh đây mà.
Giang Tùy Châu ngay lập tức tha thứ cho lỗi lầm lúc ban nãy của Mạnh Tiềm Sơn.
Trên đời này còn gì sung sướng hơn việc có thể ngủ một giấc ngôn à?
Xét hiện tại, tạm thời chưa có.
————
Nhưng Anh không biết rằng, sau khi Hoắc Vô Cữu lăn xe vào gian sau, thì dừng ngay tại chỗ.
Tay y trượt khẽ trên tay vịn.
Ở trước mặt y, hơi nước nóng ẩm phả thẳng vào mặt.
Trong làn màn sương trắng mờ ảo, là bể nước nóng trống không, cùng vệt nước vương trên đất.
Cánh hoa trong bể dập dờn theo sóng nước, giá treo bên cạnh còn mắc quần áo thay ra của người nọ.
Cảnh tượng như vậy, luôn dễ gợi lại hình ảnh vừa nhìn thấy.
Ví như, người nọ tóc đen xõa tung, áo trong cởi nửa chừng, lúc xoay người lại, bỗng để lộ một mảng ngực trơn nhẵn.
Hoắc Vô Cữu quanh năm suốt tháng ở trong quân, thấy quá nhiều cơ thể đàn ông, đến mùa hè, một đám đàn ông trai tráng còn rủ nhau ra bờ sông tắm.
Nhưng… Y chưa từng thấy đàn ông nào như vậy.
Không phải có phải do hắn chưa từng phơi nắng, hay do tướng mạo quá xuất chúng, chỉ mới sượt qua, Hoắc Vô Cữu đã vội vàng tránh mắt đi.
Y chưa từng thấy… đàn ông như thế, thậm chí khiến y không thể trong thời gian ngắn tìm được một từ hình dung thích đáng, không mang cảm giác dâm dục.
Giờ nhớ lại, những người đàn ông y từng gặp, dù là “trần trụi” gặp gỡ, hai bên đều không cảm thấy có vấn đề gì, chưa từng có ai giống như Tĩnh Vương, vội vàng mặc lại quần áo cho đàng hoàng rồi nói sau, lại còn vì vậy mà ngượng đỏ tận mang tai.
… Giống như một cô nương mới lớn.
Tuy với Hoắc Vô Cữu mà nói, ấn tượng về cô nương mới lớn là một khoảng không trống rỗng, nhưng khi nghĩ đến Giang Tùy Châu, bất chợt lại hiện lên suy nghĩ ác liệt này.
Ngay cả trái tim, cũng theo đó đập nhanh như trật nhịp.
————
Giang Tùy Châu được một đêm say giấc, ngủ thẳng đến sáng hôm sau, khi dậy chỉ thấy thần thanh khí sảng, cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Sáng sớm Mạnh Tiềm Sơn đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi, không biết có phải do tối qua chọc cho Giang Tùy Châu bực tức, nên sáng nay đồ ăn bày trên bàn chẳng những rất phong phú, hơn nữa đều là món Giang Tùy Châu thích.
Giang Tùy Châu thong dong liếc Mạnh Tiềm Sơn một cái, thấy nó đang cười gượng lấy lòng nhìn lại mình.
Anh không lên tiếng, thờ ơ thu hồi ánh nhìn.
Dọa nó một chập cũng được, đỡ sau này nó lại lanh chanh, gây thêm phiền cho anh.
Vì vậy, mãi đến lúc dùng cơm xong, Giang Tùy Châu mới lạnh nhạt cất tiếng nói chuyện với Mạnh Tiềm Sơn.
“Có phải đến ngày Hoắc phu nhân đổi thuốc rồi không?” Anh hỏi.
Mạnh Tiềm Sơn gật đầu lia lịa: “Chốc nữa đại phu sẽ đến, Vương gia yên tâm ạ.”
Giang Tùy Châu ừ một tiếng, hơi ngừng lại, xong mới tiếp tục: “Hôm nay là ngày mấy?”
Mạnh Tiềm Sơn vội trả lời: “Bẩm Vương gia, mùng tám.”
Giang Tùy Châu gật đầu.
“Bốn ngày rồi.
Lát nữa ngươi phái người đến viện của Cố phu nhân báo trước, tối nay Bổn vương đến đó dùng bữa.”
Mạnh Tiềm Sơn trợn tròn mắt.
Vương gia! Ngài… Lời này sao ngài có thể nói trước mặt Hoắc phu nhân được chứ!
Mạnh Tiềm Sơn trong một thoáng bàng hoàng nhìn chằm