Giang Tùy Châu nằm xuống xong liền nhắm chặt mắt, chỉ mong có thể ngủ cho nhanh, sống qua đêm nay.
Tốt nhất hôm sau khi tỉnh dậy thì anh đang ở trong căn nhà của mình, bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức.
…Nhưng mà, cho dù chỉ là một giác ngủ yên ổn, Giang Tùy Châu cũng không thể như nguyện.
Thực ra trường kỷ khắc hoa bốn góc thế này không chỉ nằm cấn người mà còn cấn đầu nữa.
Anh chỉ có thể nằm nghiêng, áo choàng mỏng manh đắp trên người có thể miễn cưỡng xem như mền đắp.
Nhưng cơ thể bệnh tật này mong manh ngoài dự liệu của anh.
Trường kỷ nhỏ hẹp cấn cấn đến nỗi anh lưng eo bủn rủn, mặc dù trong phòng ấm áp như mùa xuân cũng khiến tay chân anh lạnh buốt.
Anh trằn trọc cả đêm, căn bản không cách nào chợp mắt được, chỉ đành trơ mắt mà nhìn nến đỏ trong phòng cháy hết, ngoài cửa sổ sắc trời dần sáng.
Đợi đến lúc trời sáng, anh ngồi dậy thì cảm giác toàn thân đau đến mức muốn rã thành từng mảnh, yết hầu cũng ngứa đến nỗi anh muốn ho khan.
Hắn kiềm nén cơn ho chỉ ho hai tiếng, choáng váng xoa nhẹ thái dương.
Ngoài cửa sổ có nhiều nha hoàn đợi tại hành lang.
Giang Tùy Châu ngẩng đầu nhìn, thấy tay Mạnh Tiềm Sơn đang thăm dò ở cửa ra vào, chắc là muốn đợi anh tỉnh thì tiến vào hầu hạ.
Tuyệt đối không thể để hắn ta tiến vào, hắn ta vừa tiến vào thì chẳng phải sẽ lộ chuyện mình và Hoắc Vô Cữu không ngủ cùng giường sao?
Giang Tùy Châu trong lòng lập tức ra quyết định.
Phải chạy, chạy nhanh lên.
Anh liếc nhìn Hoắc Vô Cữu.
Bên cạnh giường đang trưng chiếc xe lăn trống huơ, Hoắc Vô Cữu vẫn không nhúc nhích mà nghiêng mình nằm trên giường, vừa vặn đối mặt với anh.
Một chút ánh sáng đã xuyên qua song cửa chiếu vào mặt y, nhìn bóng của hàng lông mi tựa như cánh quạ.
Bề ngoài của y quả thật cực kỳ đẹp nha.
Hình dáng đường nét gương mặt y rất cân đối, ngũ quan sâu sắc, mũi rất thẳng, lúc này nhắm hai đang mắt, đôi mắt đen tuyền nham hiểm dữ tợn đã bị hàng mi dài che lại, nhìn qua khí khái hào hùng đến mức hết sức khoa trương.
Nghênh đón ánh mặt trời, Giang Tùy Châu trông thấy chỗ đuôi chân mày bên trái của y vắt ngang một vết sẹo cũ nho nhỏ, trông như chặt đứt hàng chân mày sắc bén kia.
Tựa như một vết sướt trên thần binh lợi khí, khiến cho nó rơi vào phàm trần dính một ít huyết khí.
Y ngủ rất sâu.
Giang Tùy Châu khe khẽ thở phào, cẩn thận từng li từng tí mà từ ngồi dứng dậy khỏi trường kỷ.
Hoắc Vô Cữu còn chưa tỉnh, vậy là tốt nhất.
Dù sao đêm qua mình đã nói những lời tàn nhẫn như vậy, rồi lại trốn đến bên cạnh ngủ một đêm, hôm nay trời vừa sáng, lại xám xịt mà chạy trốn, thế nào cũng thấy thật mất mặt.
Loại chuyện mất mặt thế này, tốt nhất là làm mà thần không biết quỷ không hay.
Nghĩ như vậy, Giang Tùy Châu sửa sang lại áo bào, đứng thẳng dậy, tưởng như đường hoàng nhưng thật ra lại nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài.
Theo tiếng bước chân đi xa, tiếng cánh cửa mở ra rồi đóng lại.
Ngay cả âm thanh nhỏ nhất trong phòng cũng đã biến mất, chỉ còn lại không gian trống rỗng yên tĩnh.
Hoắc Vô Cữu mở mắt ra.
Đôi mắt thâm trầm cực kỳ thanh tỉnh, tuyệt đối không hề giống vừa tỉnh ngủ.
Ánh mắt của y lãnh đạm mà đã rơi vào cửa sổ phía trên trường kỷ.
Song cửa rộng mở, ánh nắng rơi vào đầu giường, những hạt bụi nhỏ bay múa trong ánh sáng.
Người trên trường kỷ đã không còn.
Thậm chí còn cẩn thận từng chút chỉnh lý lại cho tốt.
Nhìn nếp nhăn được dàn dựng một cách vụng về kia, tựa hồ có thể nhìn ra người nọ cố gắng che giấu dấu vết bản thân tối qua không ngủ chung.
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu dừng một chút.
Từ trước đến nay y cực kỳ cảnh giác, lại còn tai thính mắt tinh.
Bởi vậy nhất cử nhất động đêm qua của Tĩnh Vương không hề thoát được ánh mắt của y.
Y mắt thấy anh chen chúc nằm xuống cái giường chim lớn đó, lại nghe anh ở đằng kia lật qua lật lại, tự cho là động tác rất nhẹ mà lăn qua lăn lại cả đêm.
Vừa rồi lại nghe thấy anh giống như kẻ trộm, rón ra rón rén đi ra.
… Không thể tưởng tượng nổi.
Trước khi tới đây, Hoắc Vô Cữu đã dự đoán những gì mình sẽ đối mặt ở Tĩnh vương phủ.
Kỳ nhân Tĩnh Vương ngoan độc âm hiểm, xảo trá ghi thù, lại còn không hợp tính với Cảnh Đế.
Mang tiếng là Cảnh Đế ban thưởng, thật ra là lấy y để sỉ nhục Tĩnh Vương, Tĩnh Vương không thể nào không hận y.
Tình cảnh của y so với ở trong thiên lao chỉ càng khó khăn hơn thôi.
Nhưng Tĩnh Vương này chẳng những cái gì cũng không có làm, ngược lại còn trốn tránh y, giống như y rất đáng sợ vậy.
Hoắc Vô Cữu không tự chủ được mà hàng mi rũ xuống, ánh mắt rơi vào hai chân của y.
Người Nam Cảnh đích thật là sợ y.
Chính vì sợ y mới phế kinh mạch của y, đánh gãy hai chân của y.
Thậm chí y đã trở thành một tên tàn phế ngay cả đứng lên cũng không nổi mà bọn họ vẫn còn sợ.
Chẳng hạn như hôm qua, chỉ là mang y rời khỏi nhà lao thôi mà cũng điều động hơn phân nửa Ngự lâm quân, giới nghiêm toàn bộ dọc đường đi.
Cái kiệu kia được cải tạo còn kín hơn xe chở phạm nhân, thật làm như y có thể chắp cánh bay đi vậy.
Hoắc Vô Cữu cũng biết, y của trước kia mỗi lần nghe tên khiến bao người sợ mất mật, bây giờ bọn họ ngược đãi y sẽ ngày càng tồi tệ.
Chỉ cần rơi vào tay địch mà kẻ địch e sợ thì nỗi sợ đó sẽ biến thành đao đâm lên người y.
Chỉ có hành hạ đến nỗi y thoi thóp bọn họ mới yên tâm.
Bọn họ làm như vậy cũng đúng thôi.
Bởi vì Hoắc Vô Cữu y chỉ cần còn không gian để giãy giụa thì tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng mà Tĩnh Vương này…
Hoắc Vô Cữu nhíu mày.
Y chưa từng thấy qua Tĩnh Vương như thế này, rõ ràng là sợ y, có rất nhiều cách để xử lý y nhưng không làm gì cả.
Y nửa điểm cũng không tin Tĩnh Vương là người tốt bụng, nhưng Tĩnh Vương hình như cũng không cần diễn kịch với y làm gì.
Hoắc Vô Cữu nhắm nghiền hai mắt.
Từ lúc ở trong nhà lao y đã đoán rất nhiều nước cờ của đối phương, cũng đã chuẩn bị sẵn cách đối phó.
Y biết tất nhiên vẫn có rủi ro, nhưng không ngờ…
Biến