Lúc hạ nhân đến đón Hoắc Vô Cữu chuyển viện cũng là lúc Chu đại phu bôi thuốc cho Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu vào phủ, chỉ có mình không mà thôi, không có hành lý hay hồi môn gì cần chuyển, vậy nên giờ người đến cũng chỉ có hai thị nữ cùng một tiểu tư để làm việc nặng nhọc.
Hai thị nữ này là được phân đến để hầu hạ Hoắc Vô Cữu, lúc hai người đi vào, sắc mặt không được tốt cho lắm, hai mắt cúi thấp, ra vẻ hời hợt.
Thấy Chu đại phu đang bôi thuốc cho Hoắc Vô Cữu, một trong hai thị nữ mở miệng nói: “Chu đại phu, còn bao lâu nữa thì xong?”
Không hề để Hoắc Vô Cữu vào mắt, thậm chí đến cả hành lễ cũng không, giống như không thấy y vậy.
Chu đại phu vừa băng bó vết thương cho Hoắc Vô Cữu, vừa nói: “Xin hai vị cô nương đợi một lát, tầm nửa khắc nữa là xong.”
Thị nữ kia chỉ à một tiếng, xoay người đi rồi nói: “Vậy ông lẹ lẹ lên, chúng ta chờ bên ngoài.”
Nói rồi, mấy người lập tức đi ra ngoài.
Các cô ra khỏi phòng cũng không đóng cửa, cứ để mở toang thế.
Thị nữ lúc nãy không lên tiếng, giờ lại mở miệng: “Phiền ghê, lại chờ nữa thì đến giữa trưa mất, lát lại phải phơi nắng rồi.
Thị nữ còn lại nói: “Chứ còn gì nữa, xui chết đi được.”
Nghe nói thế, thị nữ kia xì cười, nói: “Xui? Phơi nắng thì xui cái nỗi gì, phân cho chúng ta công việc này mới thật sự là xui ấy.”
“Còn không phải sao? Ai muốn đi hầu hạ tên địch quốc tàn phế chứ, còn không phải do chúng ta xui xẻo…”
Hai cô nói chuyện không hề kiềm nhỏ giọng lại, giống như vốn không sợ người trong phòng nghe được.
Giọng nói thiếu nữ lanh lảnh, rõ ràng truyền thẳng vào tai Chu đại phu.
Chân của Chu đại phu muốn run lên rồi.
Người bên ngoài không biết nhưng ông biết rõ, người ngồi trên xe lăn này chính là Diêm Vương giết người không chớp mắt.
Chu đại phu sợ tới mức túa mồ hôi lạnh, dè dặt ngước mắt lên nghía Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy y vẫn ngồi thế, đến mắt cũng không nhúc nhích, không hề có phản ứng, giống như không nghe thấy gì cả.
Ánh nắng lẳng lặng rơi vào bên mặt y.
Có lẽ do ánh mặt trời quá sáng lạn khiến cho người ta có ảo giác, người tàn phế không thể nhúc nhích trước mắt này, đáng lẽ phải người một người cực kỳ kiêu hãnh.
Chu đại phu không dám lắm lời, vội vàng thu hồi ánh nhìn, băng bó đàng hoàng cho hai chân của y.
“Từ giờ không được để vết thương đụng nước, ba ngày đổi thuốc một lần, tiểu nhân sẽ có sao bẩm báo vậy với Vương gia.” Chu đại phu nói.
Hoắc Vô Cữu không lên tiếng.
Chu đại phu nói xong thì thu dọn hòm thuốc rồi lui ra ngoài.
Chưa được bao lâu, hai nha hoàn kia liền vào phòng.
Các cô chỉ huy tiểu tư đẩy xe lăn đi, xem như đã đón Hoắc Vô Cữu, đưa y đến chỗ ở sau này.
Xe lăn này cũng không dễ đẩy.
Xe lăn vốn đã to nặng, hơn nữa vì là dùng cho Hoắc Vô Cữu, nên chỉ đơn giản là công cụ vận chuyển phạm nhân mà thôi.
Xe lăn vô cùng thô sơ, hai bánh xe trên ghế cũng là tháo từ xe tù xuống rồi lắp đại vào.
Từ chỗ này đến hậu viện dành cho thê thiếp, nếu muốn đi nhanh thì ắt phải xuyên qua hoa viên của vương phủ.
Hoa viên của vùng Giang Nam, hướng đến mỗi bước chân một cảnh sắc, khắp nơi đều có suối và hồ nước, chỗ để người đi lại, không phải cầu nhỏ thì là đường đá vụn.
Hai thị nữ này lại lười biếng, không muốn giăng nắng, bắt phải băng qua hoa viên.
Dù tiểu tư kia sức lực trâu bò, đẩy xe lăn cũng rất tốn sức.
Đi chưa bao lâu đã không đuổi kịp hai người kia.
Hai thị nữ kia dọc đường chỉ lo nhìn đằng trước, được một lúc quay đầu lại mới phát hiện Hoắc Vô Cữu đã tụt lại phía xa.
Các cô vì bị phân công đến hầu hạ Hoắc Vô Cữu đã sinh lòng oán giận, lại thấy vị chủ này từ đầu tới cuối đều không nói tiếng nào, không chỉ là người tàn phế, còn là trái hồng mềm dễ bóp, thành ra càng càn rỡ hơn.
Một trong hai xoay người lại nhìn, nói cạnh nói khóe: “Sao đi chậm vậy? Lẽ nào là tiểu thư khuê các, sợ làm bẩn giày thêu à?”
Tiểu tư đẩy xe kia là người thật thà, nghe nói vậy thì sốt ruột đến đổ mồ hôi hột, vội giải thích: “Tỷ tỷ đừng trách, thật sự là đường không dễ đi…”
Người còn lại lạnh lùng nói: “Ai nói ngươi hả? Còn không mau đuổi theo.”
Không phải nói hắn, ở đây không có người thứ năm mà.
Tiểu tư không dám đáp lại, đành phải ấm ức đẩy xe lăn.
Bánh xe của xe lăn này cũng không rắn chắc, lúc đẩy đi cực kỳ lung lay, làm hắn hoảng sợ, tay không vững là xe lăn sẽ nghiêng ngã, theo chiều muốn lật ra đất.
Lại thấy người ngồi trên xe lăn im lặng từ đầu tới cuối, khẽ đưa tay, ấn xuống một bên tay vịn.
Xe lăn ổn định lại.
Tiểu tử vội khom người muốn tạ tội cùng cám ơn vị chủ tử kia, chợt nghe đằng trước truyền đến một giọng nói lười nhác.
“Ầm ầm ĩ ĩ, làm gì đấy?”
Tiểu tư ngẩng đầu, thì thấy có hai người đứng dưới bóng liễu rủ bên cạnh hồ nước phía trước, có một đám người hầu đi theo sau.
Một người mặc trang phục màu xanh nhạt, ngũ quan thanh tú, có thể xưng ôn nhuận như ngọc.
Người còn lại trời sinh diễm lệ vô cùng, rõ ràng là nam tử, nhưng dáng người lại uyển chuyển, trang phục trên người còn là màu đỏ.
Trong phủ vốn có hai vị phu nhân.
Tiểu tư vội vàng noi theo hai thị nữ kia hành lễ: “Thỉnh an Cố phu nhân, Từ phu nhân.”
Chỉ thấy vị Cố phu nhân áo đỏ phất tay cho họ đứng lên, còn mình thì rảo bước tiến lên, lười biếng nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Hoắc phu nhân vừa vào phủ hôm qua à.”
Nói xong, hắn đi đến đằng trước Hoắc Vô Cữu rồi dừng bước.
Hoắc Vô Cữu lại vẫn như không nhìn người này.
“Hoắc phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi, được hai mươi ba chưa?” Hắn nói: “Mà dù bao nhiêu tuổi, ngày sau chỉ cần biết gọi ca ca là được.”
Trong lúc nói, hắn đã cười híp mắt chắn trước mặt Hoắc Vô Cữu, ra vẻ như Hoắc Vô Cữu không để ý tới hắn, hắn liền sẽ chặn ở đây không đi.
Hoắc Vô Cữu đến cả mắt cũng không nhúc nhích.
Bầu không khí thoáng trở nên lúng túng.
Từ phu nhân mặc y phục màu xanh bên cạnh hơi khựng lại, rồi bước lên, nói: “Trường Quân, đi thôi.”
Cố Trường Quân lại không hề tiếp nhận tín hiệu, khoan thai cười nói: “Từ Độ, người đừng nhân nhượng y.
Người này mới vào phủ, lại không chào hỏi các ca ca, còn ra thể thống gì?”
Từ Độ nhìn Cố Trường Quân, thoáng nhíu mày.
Lại thấy Cố Trường Quân vươn tay ra, như muốn nắm lấy cằm của Hoắc Vô Cữu.
“Mặt mũi trông có vẻ cũng tuấn lãng đấy, ngẩng đầu lên, để cho ca ca nhìn…”
Tiếng của hắn đột nhiệt im bặt.
Hoắc Vô Cữu hạ thấp mắt, nhưng giống như có mắt mọc trên đầu, bất ngờ vươn tay, chuẩn xác nắm lấy cổ tay của Cố Trường Quân, ngăn cản động tác của hăn.
Một giây sau, tay hắn dùng sức, siết mạnh một cái.
Tiếng xương khớp giòn tan vang lên.
――
Giang Tùy Châu đương nhiên không muốn để ý đến rồi.
Anh lấy đầu của mình ra đảm bảo, Hoắc đại tướng quân không phải người sẽ đấu đá ghen tuông nơi hậu viện, chắc chắn là đối phương chọc y trước.
Đã vậy, sao anh phải vì người rảnh rỗi sinh nông nỗi này mà đắc tội với Hoắc Vô Cữu?
Đánh cũng đánh rồi, khóc có ích gì.
Đàn bà con gái người ta đấu đá trong nhà còn biết giật tóc,