Hôm qua vì anh uống khá nhiều rượu nên cả hai quyết định không về nhà mà ở lại khách sạn.
Khi Thanh Hà thức dậy thì Hạo Thiên đã sớm rời khỏi, cô nhìn đồng hồ thì đã điểm 8h.
Tâm trạng cô lâng lâng, mặc dù bữa tiệc tối qua là do cô tạo ra nhưng nhìn anh hạnh phúc như thế, cô ngỡ như đó là một giấc mơ.
Cô lấy điện thoại ra nhắn dòng tin: "Chiều nay 4h gặp anh ở chỗ nhà hàng Đồng Tâm."
Sau khi vừa gửi, lập tức liền có thư hồi âm: "Ừm."
Chỉ vọn vẹn một chữ nhưng nó đã khiến cô vui không tả nổi. Điều này chứng tỏ anh đã cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định phải nắm bắt.
......
Cầm chiếc điện thoại, Hạo Thiên không ngừng cười vui vẻ. Bữa tiệc tối qua đã khiến anh rất bất ngờ, anh rất chờ mong chiều nay cô sẽ nói gì với anh.
Tư Kỳ bên cạnh liền lập tức dò hỏi: "Dương tổng, anh có chuyện gì vui sao?"
Biết mình đã quá lộ liễu, anh ho vài cái sau đó nhàn nhạt đáp: "Không gì." Sau đó tiếp: "Cô hủy giùm tôi cuộc hẹn chiều nay, tôi có lịch khác rồi."
"Nhưng người gặp chiều nay rất quan trọng, anh thật sự muốn hủy?"
Hạo Thiên gật đầu.
Chợt phát hiện ra gì đó, Tư Kỳ lại hỏi: "Anh có hẹn với Dương phu nhân?"
Hạo Thiên tuy không nói gì nhưng sự thay đổi trên mặt anh cũng đủ khiến cô khẳng định.
Tư Kỳ khẽ hừ trong bụng một tiếng.
Đợi khi Hạo Thiên theo lịch hẹn đi ra ngoài, cô lén lấy đi điện thoại của anh. Sau đó soạn tin nhắn gửi cho Thanh Hà.
Chiều nay anh có cuộc họp quan trọng không tới chỗ hẹn được, xin lỗi.
Sau khi gửi xong tin nhắn, cô lập tức xóa tin nhắn đi, âm thầm để lại điện thoại lên bàn như là Hạo Thiên vừa để quên.
Nếu như cô không lầm thì Thanh Hà rất thân với mẹ của Trọng Ân. Xem ra lần ra tay này khá thú vị.
Tư Kỳ lại lấy điện thoại ra, nhập một dãy số sau đó gọi đi: "Chiều nay hãy đem bà già đó giấu đi, làm cách nào đó dẫn dụ hai người kia đến địa điểm đã nói, bằng cách nào cũng được. Nhớ làm cho sạch sẽ vào."
...........
Nhận được tin nhắn hủy hẹn, Thanh Hà buồn chán không muốn làm gì, trong lòng có chút giận dỗi đối với anh.
Không phải đã nói là dành cho cô một buổi chiều rồi hay sao, tại sao lại hủy.
Đang thơ thẩn thì điện thoại đột nhiên vang lên. Cô chậm chạp bắt máy: "Alo."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng Trọng Ân khiến cho cô khó xử. Cô có nên cúp máy hay không, cô đã hứa với Hạo Thiên là sẽ không liên lạc với anh nữa.
Đang trong lúc chưa thể quyết định, đầu dây bên kia tiếng của Trọng Ân mang vài phần hoảng loạn.
"Thanh Hà, mẹ anh có ở chỗ của em không?"
Thanh Hà không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng đáp lại: "Không anh. Bác xảy ra chuyện gì sao?"
"Mẹ anh mất tích rồi."
Thanh Hà lập tức giật mình: "Sao có thể, hiện tại anh đang ở đâu, em cùng anh đi kiếm bác."
"Đang ở cục cảnh sát."
"Được, em tới liền." Nói rồi cô vội khoác áo đi ra ngoài.
Tại cục cảnh sát, Hạo Thiên lo lắng đi qua đi lại, vì chưa đủ thời gian cũng không có bằng chứng, anh không thể nhờ cảnh sát tìm giúp mẹ mình được.
Thanh Hà tới nơi, cô nhìn Trọng Ân vội trấn an: "Anh đừng lo lắng, em cùng anh tới những nơi mà bà thường hay tới xem sao."
Anh miễn cưỡng gật đầu: "Ừm."
Cứ thế cả hai người đi đến chợ, hai người dáo dác nhìn xung quanh không thấy. Cả hai lại đi tới công viên, quán trà, nhà trẻ,... lần lượt từng nơi đều không thấy khiến cho cả hai lòng như lửa đốt.
Thanh Hà nhìn đồng hồ thì thấy hiện tại đã gần 4 giờ, cô giật mình nhớ tới Hạo Thiên. Nhưng khi nhớ đến cuộc hẹn đã bị hủy, cô thầm thở ra.
Cô còn đang mong gì chứ.
Hai người lại tiếp tục đến vài nơi khác nửa kiếm, mãi khi gần 6h, cả hai đều hoàn toàn mất bình tĩnh.
Thanh Hà vừa thở vừa nhìn Trọng Ân hỏi: "Anh nhớ xem, bà còn đi nơi nào nữa không?"
Trọng Ân cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng được một lát thì anh bất lực lắc đầu. Anh quả thật không thể nghĩ ra nơi nào bà có thể đi nữa.
Thanh Hà liền thất vọng.
Bất chợt điện thoại Trọng Ân vang lên, nhìn cuộc gọi thì thấy số lạ. Anh không chần chừ ấn nút tiếp nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia vang lên giọng đàn ông: "Anh là Trọng Ân? Mẹ anh đang ở gần nhà hàng Đồng Tâm, anh mau tới đón."
Trọng Ân mừng rỡ như điên, vội cúp máy sau đó quay sang Thanh Hà: "Tìm thấy mẹ anh rồi."
Cô cũng vì tin tức này mà kinh hỉ: "Thật sao?"
..........
Tầm 3 giờ, Hạo Thiên đã sắp xếp xong công việc, anh không thể chờ lâu hơn nữa liền rời khỏi công ty đến điểm hẹn.
Đến nhà hàng Đồng Tâm, vì sớm hơn nửa tiếng nên anh liền chọn một chỗ ngồi thật đẹp để chờ cô.
Thời gian 4 giờ cũng đến,
anh vội nhìn ra ngoài cửa, nhưng cô thế mà lại trễ hẹn. Anh hơi thất vọng, nhưng sự chờ mong vẫn không giảm, anh lại tiếp tục nhìn ra cửa ngóng chờ cô.
4 giờ 30, Bồi bàn với dáng vẻ lúng túng, nhìn anh lịch sự hỏi: "Quý khách muốn dùng gì?"
Anh nhàn nhạt đáp: "Giờ tôi chưa gọi món, tôi còn đang đợi người, lát gọi sau."
Bồi bàn cúi đầu lễ phép sau đó đi mất. Anh lại tiếp tục đợi cô.
5h, Hạo Thiên có chút tức giận cùng thất vọng. Cô mãi sao chưa tới? Nhưng khi nghĩ đến có phải đã xảy ra gì không? thì anh lại lập tức lo lắng.
Lập tức, bên ngoài cửa, một người phụ nữ bận đầm đỏ bó sát đi vào. Nhưng Hạo Thiên không quan tâm, bởi người vô là Tư Kỳ.
Tư Kỳ đánh mắt dạo một vòng, sau khi tìm thấy anh, cô ta liền tiến tới.
Tư Kỳ khuôn mặt trang điểm xinh đẹp tinh tế, rõ ràng là cố ý, nhưng cô ta lại tỏ vẻ bất ngờ nói: "Dương tổng, thật trùng hợp, anh cũng hẹn Dương phu nhân ở đây sao."
Hạo Thiên cười nụ cười xã giao sao đó im lặng không nói gì.
Tư Kỳ tỏ vẻ bối rối, giọng khó xử: "Thật không biết có nên nói cho anh biết hay không, lúc nãy tôi thấy Dương phu nhân... "
Tư Kỳ cố ý ngập ngừng không nói tiếp.
Nghe nhắc đến Thanh Hà, Hạo Thiên đang lạnh lùng lập tức liền phản ứng: "Cô ấy ở đâu?"
Cô ở đâu mà tại sao lại không đến điểm hẹn?
Tư Kỳ cười cười, giọng nói bất đắc dĩ: "Tôi thấy, chị ấy đi cùng một người đàn ông, hình như tên là Trọng Ân thì phải."
Nói xong, trong lòng Tư Kỳ không ngừng cười sung sướng.
Phần Hạo Thiên, sau khi nghe xong, anh như bị ai đó đập mạnh vào trong ngực, lập tức đứng phắt dậy, không nói không rằng lao ra ngoài.
Cô thế mà lại gặp Trọng Ân, cô lỡ hẹn với anh vì đi gặp Trọng Ân.
Không thể nào.
Không thể nào.
Nhất định Tư Kỳ đã có nhầm lẫn gì đấy.
Nhưng khi ra khỏi cửa, anh liền lập tức chết sững. Bởi, anh gặp Thanh Hà, hơn hết người bên cạnh cô quả thật là Trọng Ân.
Anh cảm giác như cả thân thể muốn nổ tung. Anh nhìn cô chằm chằm, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Nhìn thấy anh, trong lòng cô cũng không khỏi kinh ngạc, mãi vẫn khônh nói được lời nào.
Hạo Thiên, sao anh lại ở đây?
Xa xa, Tư Kỳ cuối cùng cũng bắt kịp. Nhìn thấy Thanh Hà cùng Trọng Ân đứng đối điện, biết kế hoạch đã thành công, Tư Kỳ thầm cười trong lòng.
Nhìn thấy Tư Kỳ, Thanh Hà đang im lặng càng không biết phải nên nói gì.
Tại sao vậy chứ, anh hủy hẹn với cô, nhưng chính nơi này, anh lại hẹn cùng với Tư Kỳ.
Cứ thế hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Cuối cùng, Hạo Thiên không chất vấn, không la lối, thậm chí không thèm đếm xỉa đến cô, cứ thế xoay lưng bỏ đi.
Cô định đuổi theo nhưng lập tức liền bị Tư Kỳ ngăn lại. Cô ta giọng đầy châm chọc nói: "Dương phu nhân, không ngờ cô lại mặt dày đến vậy."
"Cô là có ý gì?"
"Ý tôi chính là, Dương tổng đã hết yêu cô, cô cứ thế mặt dày dẫn người yêu đến trước mặt Dương tổng."
Lập tức một bạt tai ngay mặt Tư Kỳ vang lên.
Tư Kỳ sững sờ, quên luôn cả phản ứng. Trọng Ân bất động, Thanh Hà cũng thế, bởi bạt tai đó là của mẹ Trọng Ân.
Bà lão trừng mắt nhìn Tư Kỳ mắng: "Con nhỏ mất dạy, mày nói nhăng nói cuội gì thế. Rõ ràng chồng của Thanh Hà rất yêu nó, mày lại đâm xọt."
Tư Kỳ định mắng nhưng sau khi suy nghĩ gì đó lại cười phá lên. Cô ta nhìn Thanh Hà giọng đầy châm chọc: "Cô thật sự tin rằng lời bà già đó nói đúng với sự thật sao? Hahaha, đúng là đồ ngu. Anh ấy giữ cô lại chỉ vì lòng tự tôn không cho phép anh ấy bị cắm sừng thôi. Cô nghĩ vì sao anh ấy lại dùng tiền để trói buộc cô? Vì cô chính là một ả đàn bà rẻ mạt, chỉ cần đưa ra chút tiền liền có thể tùy ý để bên cạnh, rẻ mạt y như một con điếm."