- Thay đồ rồi xuống ăn cơm đi, đừng để tôi phải đói
Không khí trên bàn ăn tối hôm đó khá ngượng ngùng, trên bàn thì toàn món ăn ngon mà vào mồm cô nó lại nhạt nhẽo vô cùng. Cô cố gắng nhồi nhét thức ăn vào bụng cho no rồi lên tầng để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này.
- Hai hôm nữa tôi đưa cô đi gặp gia đình tôi
- Hả?! Nhanh vậy sao? _ mồm cô đầy ứ rồi trả lời trông chả khác nào con "cá dọn bể"
- Ừ
- Được, tôi biết rồi.
Đêm hôm đó, cô vạch ra một dãy "những món đồ cần chuẩn bị khi ra mắt ba mẹ chồng", nhưng lần đầu làm dâu nên cô chả biết nên chuẩn bị cái gì " mình có nên sang hỏi anh ta không?"
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô quyết định sang phòng Mạc Thiếu Quân để hỏi anh ta. Hít sâu, thở đều "mày không có gì phải sợ Hạ Linh, cố lên"
Cộc, cộc.....
- Vào đi
- Ờ....anh có bận gì không? Tôi cần hỏi anh một số chuyện.
...........không có tiếng trả lời
- Được rồi, vào đi
Cô ngượng ngùng bước vào "Má ơi! Phòng anh ta còn gấp đôi phòng mình"
- Ờm....tôi muốn hỏi anh là ba mẹ anh thích gì để tôi còn chuẩn bị, dù gì cũng là lần đầu gặp mặt, không thể đi tay không được
- Không cần
Dù gì cũng là ba mẹ anh ta, sao có thể không cần được? Anh nói tiếp
- Cô cũng không phải vợ chính thức của tôi, chuẩn bị hay không cũng không khác là mấy
Cô sững lại, anh nói đúng, cũng chỉ là