Trời vào đông, thời tiết bắt đầu lạnh cắt da cắt thịt.
Trận tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi.
Viên Tịnh lo lắng tuyết rơi, đường trơn trượt dễ gặp tai nạn nên không cho Tịnh Kỳ đạp xe đi học nữa, bắt cô phải đi xe bus.
Sáng sớm mùa đông, trời đặc biệt lạnh.
Vừa bước một chân ra ngoài đường thôi đã muốn hoá đá.
Mà từ nhà Tịnh Kỳ đi ra trạm xe bus phải mất 10 phút đi bộ.
Cô không muốn trên đường đến trường mình sẽ biến thành một tảng băng người, nên trước khi đi cô đặc biệt mặc một chiếc áo khoác to gấp đôi người mình, khăn quàng quấn tới mũi.
Phải ấm áp như thế này mới yên tâm đến trường được.
Đi xe bus đi học không thể nào nhanh bằng lúc đi đạp được.
Nên khi Tịnh Kỳ bước vào lớp thì chỉ còn 10 phút nữa sẽ tới tiết đầu tiên.
Vũ Gia đang ngồi nghịch điện thoại, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Tịnh Kỳ quấn mình như một cái bánh giò gỏ nhiều nhân ít.
Cô nàng không nhịn được cười ha ha, hỏi: “Kỳ Kỳ bên ngoài lạnh lắm sao mà mày quấn mình như giò heo vậy?”
Tịnh Kỳ ngồi vào chỗ, cởi bớt áo khoác và khăn quàng trên người mình, đoạn thở dài nói: “Mày thử sáng sớm phải đi bộ ra trạm xe bus đi rồi mày sẽ hiểu cảm nhận của tao.”
Vũ Gia quay người xuống, chống cằm trên bàn Tịnh Kỳ, hỏi lại: “Thật sao?”
Tịnh Kỳ lười nói tiếp, chỉ để hai bàn tay lên lên cổ Vũ Gia để cô hiểu cảm giác của mình.
Bàn tay Tịnh Kỳ lạnh như cục đá trong ngăn đông, đụng vào một cái là muốn bỏng lạnh.
Vũ Gia giật bắn người, cổ co lại vì lạnh, vội nói: “Rồi, rồi, tao hiểu rồi!”
Vào mùa đông, bàn tay và bàn chân của Tịnh Kỳ cực kỳ dễ lạnh.
Lạnh đến nỗi cô muốn mất cảm giác.
Mùa đông báo hiệu một năm nữa sắp kết thúc, cũng báo hiệu một học kì nữa sẽ kết thúc.
Đã có lịch thi cuối học kì, nên dạo gần đây Tịnh Kỳ luôn vùi đầu vào học bài kể cả ngày đêm.
Cô không muốn bản thân cứ mãi dậm chân tại chỗ như thế, cô muốn mình phải thật tiến bộ để tiến từng bước đến gần phía Lê Minh.
Biến thành người thích hợp với cậu.
Tịnh Kỳ đột nhiên cảm thấy hoa mắt, đành thả bút xuống xoa xoa thái dương cho bớt mệt.
Đoạn cô moẻ điện thoại lên xem giờ mới phát hiện hôm nay đã là ngày 23/12, chỉ còn 30 phút nữa thôi sẽ qua ngày 24/12.
Đó là sinh nhật Lê Minh.
Tịnh Kỳ đứng bật dậy, không thể ngờ bản thân vậy mà lại đi quên mất ainh nhật Lê Minh.
Tịnh Kỳ vội đi tới tủ quần áo.
Cổ mở tủ ra, từ dưới đống quần áo cô lấy lên một hộp quà được chuẩn bị chỉn chu.
Đây là quà sinh nhật Tịnh Kỳ chuẩn bị cho Lê Minh cách đây 6 tháng.
Tịnh Kỳ ngồi lại vào bàn học, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, 11 giờ 40.
Vẫn còn 20 phút nữa mới đến sinh nhật Lê Minh, cô định sẽ ngồi làm nốt bài tập Vật lý mình đang làm dang dở.
Nhưng ngồi mãi mà cô vẫn không làm được bài, đầu óc cứ bay bổng trên mây, đến một chữ cũng chưa viết.
Nhìn đồng hồ trên điện thoại, chỉ còn 5 phút nữa thôi sẽ qua ngày mới.
Biết chắc mình có ngồi mãi cũng không làm được bài, đành dọn dẹp xếp vở lên giường nằm.
Tịnh Kỳ ôm hộp quà trong tay, đếm từng giây một đợi chờ qua ngày mới.
Đến khi con số 11:59 chuyển sang 00:00, cô lập tức gọi điện cho Lê Minh.
Nghe tiếng chuông phát ra từ trong điện thoại, Tịnh Kỳ bất giác hồi hộp, lo lắng.
Cô sợ Lê Minh sẽ không bắt máy, vì giờ cũng đã trễ, chắc cậu đã đi ngủ rồi.
Nhưng sau ba hồi chuông reo, đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
Không đợi Lê Minh lên tiếng hỏi, Tịnh Kỳ đã hấp tấp nói trước: “Chúc mừng cậu sinh nhật vui vẻ, Lê Minh.”
Tịnh Kỳ vừa nói xong, một khoảng không tĩnh lặng đã bao trùm lấy bầu không khí này.
Im lặng đến mức đến tiếng muỗi bay cũng nghe thấy được.
Tịnh Kỳ mím chặt môi, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Tới khi cô dường như không chịu được nổi bầu không khí này thì đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của Lê Minh.
Tiếng cười vừa trầm thấp ấm áp lại vừa quyến rũ ma mị.
Tịnh Kỳ cảm tưởng như Lê Minh đang ghé sát vào tài mình mà cười vậy.
Sau tiếng cười khẽ, Lê Minh lên tiếng nói: