Khá…ổn?
Tống Ý nhìn Tạ Tinh Thùy đầy nghi ngờ.
Chiếc giường công chúa trắng tinh, tủ quần áo có viền hoa xinh xắn, bàn trang điểm màu hồng nhạt nhìn như vương miện……
Tạ Thần có thể nói là khá ổn? Ừm……
Tạ Tinh Thùy gợi ý: “Chúng ta phải đi dạo xung quanh để mua đồ, nếu đã ở đây thì xem trước đi.”
Người bán hàng nhanh nhẹn mời chào: “Cô gái, cô vào xem đi, cửa hàng rộng lắm đó, lại rất đa dạng phong cách, chắc chắn sẽ có cái cô thích.”
Tống Ý ngập ngừng: “Tôi…”
Tạ Tinh Thùy ngắt lời cô: “Thật ra phong cách cũng không quan trọng, chủ yếu là chất liệu tốt, tôi thấy gỗ của họ rất được.”
Người bán hàng hấp tấp giới thiệu, đẩy mạnh lượng tiêu thụ sản phẩm của nhà mình.
Tuy phong cách của cửa hàng này vô cùng thục nữ, nhưng chất liệu đúng thật không tệ.
Suy cho cùng với giá ở đây, nếu họ còn ăn bớt ăn xén vật liệu thì nên nghỉ bán được rồi.
Tạ Tinh Thùy đã kiên quyết, Tống Ý lại muốn giúp đỡ đến cùng nên cũng ngoan ngoãn đi vào.
Đi qua khu hồng nhạt, xanh da trời, và màu khoai tím, chỗ trong cùng đúng thật đang giấu một bộ nội thất bình thường.
Kiểu dáng so với những cái phía trước thì đơn giản hơn rất nhiều, không phải kiểu công chúa, cũng không phải loại màu sắc làm mù mắt người nhìn, đó là một màu trắng ấm thoạt nhìn rất thoải mái.
Tạ Tinh Thùy để ý đến tầm mắt của Tống Ý, anh hỏi cô: “Bộ này đẹp không?”
Tống Ý trả lời theo cách nghĩ của mình: “Khá được đó.”
Tạ Tinh Thùy lại hỏi: “Cô thích không?”
Tống Ý nói: “Tôi có thích hay không cũng không quan trọng, quan trọng là anh thích.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Tôi thấy tất cả đều đẹp, có điều tôi cũng muốn biết ý kiến của cô.”
Nhìn khắp cửa hàng chỉ toàn đồ nội thất phong cách thiếu nữ, vậy mà Tạ Thần lại khen tất cả đều đẹp.
Tống Ý cảm thấy hình như cô đã phát hiện ra một bí mật nho nhỏ.
Song Thiên Thần của chúng ta là người hiểu biết, mỗi người đều có sở thích khác nhau, cần phải tôn trọng.
Tống Ý nghiêm túc suy xét: “Theo tôi, tôi rất thích bộ màu trắng ấm.
Tủ quần áo rộng lớn, hơn nữa kết cấu bên trong rất tốt, sẽ thoải mái khi sử dụng; bàn hình trứng khá đặc biệt, cảm giác đường cong cũng không tệ.
Còn giường……”
Cô đột nhiên dừng lại, đôi mắt mở to.
Tạ Tinh Thùy đang nhìn cô, tự nhiên thấy được biểu cảm đó, anh theo ánh mắt của cô mà nhìn qua.
Người bán hàng hôm nay hoàn toàn xứng đáng là MVP: “Cô gái thật có mắt nhìn.
Đây là bộ kinh điển của chúng tôi, đặt biệt cái giường này là sáng chế độc quyền! Nếu thích nó thì phải nhanh tay đặt hàng.
Do chế tác vô cùng phức tạp nên cái này bán đi không biết khi nào mới có cái khác đâu!”
Tống Ý không cách nào rời mắt khỏi cái giường này.
Chiếc giường có hình dạng con gấu bự đang ôm, lông trắng mềm đến nỗi làm người ta nhũn cả tay.
Nó nằm ngửa trên đất, cái bụng là bề mặt giường, cái chăn cùng màu, nói là thiên đường cho hội cuồng lông cũng không ngoa.
Tạ Tinh Thùy ngay tức khắc vỗ vào: “Cho tôi bộ này.”
Tống Ý đơ người mất một lúc lâu mới định thần lại:
“Anh…anh muốn mua bộ này sao?” Giọng cô đầy sự tiếc nuối.
Tạ Tinh Thùy nhận xét: “Chiếc giường này không tệ, thoạt nhìn rất thoải mái.”
Khuôn mặt Tống Ý hiện lên vẻ rối rắm hiếm có.
Tạ Tinh Thùy hỏi cô: “Làm sao thế, cô không thích hả?”
Cô thích lắm, thích cực kì, muốn lập tức mang nó về nhà.
Nhưng mà người bán hàng nói chỉ có một chiếc duy nhất…
Không được, cô tới đây mua nội thất cho Tạ Tinh Thùy, anh đã ưng ý rồi thì sao cô còn định giành giật?
Mày vô lí quá đó Tống Ý.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Tống Ý vẫn không nhịn được hỏi lại Tạ Tinh Thùy: “Anh thật sự muốn bộ này sao?”
Tạ Tinh Thùy ung dung nói: “Đúng vậy, đi lòng vòng cũng phiền phức, tìm được cái nào thuận mắt thì mua luôn chẳng phải sẽ đỡ tốn thời gian hơn sao?.”
Tống Ý nhỏ giọng nói: “Còn nhiều bộ tốt hơn mà.”
Trong mắt Tạ Tinh Thùy mang ý cười nhưng giọng nói không lộ ra chút nào: “So sánh chỉ lãng phí thời gian, bộ này không còn để chê cả.”
Tống Ý cố gắng moi ra khuyết điểm của nó: “Rất đắt……”
Tạ Tinh Thùy: “Tôi không thiếu tiền.”
Tống Ý đành ra chiêu cuối: “Màu trắng khi sử dụng sẽ dễ bị bẩn.”
Tạ Tinh Thùy: “Có cô giúp việc chuyên lau dọn mà.”
Tống Ý vắt óc suy nghĩ cách dìm cái giường hình gấu xuống, càng nghĩ càng đau lòng, cậu nhóc lông xù này sao có thể có khuyết điểm!
Người bán hàng nhanh tay lẹ mắt, chưa gì đã bắt đầu thảo luận về chuyện tiền nong với Tạ Tinh Thùy.
Đạn đã lên nòng, tức khắc muốn mua.
Tống Ý chưa từ bỏ ý định, hỏi người bán hàng: “Giường này……”
Người bán hàng cho rằng cô vợ nhỏ này vẫn còn do dự nên bắt đầu thao thao bất tuyệt:
“Cô gái, cô yên tâm.
Giường này thoải mái cực kì, đại đa số người mua đều là vừa nhìn đã yêu, mua về tuyệt đối không hối hận.
Những cái cô băn khoăn đều không thành vấn đề, dọn dẹp rất dễ dàng, còn về giá thì những thứ tốt đều tương đối đắt, cô xem có phải không? Hiện giờ giường này thật sự chỉ còn lại một cái, bây giờ bỏ lỡ đến lúc muốn mua sẽ khó khăn lắm đấy.”
Tim Tống Ý đang nhỏ máu: “Thật sự không có cái thứ hai?”
Người bán hàng tưởng rằng cô muốn “độc nhất vô nhị”, đây cũng là tâm lý thường thấy của rất nhiều người mua, chung quy vì họ bỏ ra một số tiền lớn để mua nên không muốn đụng hàng với người khác.
Cho nên tuy rằng xưởng vẫn làm nhưng người bán