Phì ca và Tống Ý đều trợn mắt há mồm, cả hai cùng nhìn về phía Tạ Tinh Thùy, một mắt nhỏ một mắt lớn, một người gầy không có tí thịt, một người xinh đẹp, trắng nõn, ừm……Nếu chỉ có Tống Ý nhìn thì tâm trạng Tạ Thần sẽ tốt hơn.
Phì ca mặc kệ những cái đó, anh ta gào lên: “Với đội hình này sao chúng ta thắng được CST?? Lão đại, đây là anh đang đào hố chôn chúng ta đó!”
Tạ Tinh Thùy ghét bỏ nói: “Theo tôi nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu có chút tiến bộ nào.”
Phì ca rất uất ức: “Tôi rất nhanh đã trở thành KPL đệ nhất pháp thần rồi chứ bộ……”
Tạ Tinh Thùy thò tay chọc vào trán anh ta: “Suy nghĩ, dùng đầu óc đi.”
Phì ca trưng ra vẻ mặt vô tội, đau đớn nhìn anh.
Tống Ý nhớ lại toàn bộ sự việc, rõ ràng chiêu phản kháng này của Tạ Tinh Thùy rất thông minh.
Tạ Tinh Thùy nhìn Tống Ý nói: “Tiếp tục thôi, trận này chúng ta còn chưa chơi xong.”
Anh vừa chơi game vừa khai sáng cho Phì ca: “Cậu thật sự cho rằng CST dám ứng chiến sao?”
Phì ca ngơ ra: “Bọn họ đang sợ cái gì?”
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu liếc anh ta một cái: “Cậu tưởng bọn họ không biết xấu hổ giống như cậu sao?”
Phì ca tức giận trả lời: “Nhưng bọn họ vốn dĩ rất đáng ghét mà.”
Tạ Tinh Thùy đáp lại: “Hình tượng bên ngoài, bọn họ muốn giữ cái đó.”
Bài đăng sáng hôm nay tuy rằng kích động được một số ít fans thiếu hiểu biết, nhưng vấn đề đó không đáng để đem ra tranh cãi, chịu khó đi điều tra là sẽ biết chuyện như thế nào, chẳng qua có rất nhiều fans lười đi tìm hiểu thực hư.
Bài đăng của Tạ Tinh Thùy vừa ngang ngược vừa kiêu ngạo như vậy, fans không cần tra cũng biết.
Thì ra ngày hôm qua YD dùng đội hình này sao? Hóa ra YD chỉ đang muốn giải trí thôi mà?
Dùng những anh hùng bị ghẻ lạnh này thì thua cũng không có gì lạ.
Trở về với bài viết kia, nếu không mù thì đều thấy được là người đăng cố ý dẫn dắt sang hướng xấu.
Tuy rằng từ đầu đến cuối CST chưa hề lên tiếng nhưng lại để cho ồn ào đến vậy, CST như ong vỡ tổ, mọi người cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ở thời điểm thế này mà Tạ Tinh Thùy còn hẹn đấu với CST, đã vậy còn nói sẽ dùng đội hình bị ghét bỏ này, chỉ có câu điên cuồng xưng bá mới hình dung được!
Sóng gió lần này sẽ để lại ấn tượng tốt, xứng đáng được điểm tối đa.
Phì ca vẫn có chút lo lắng: “Lỡ như CST thật sự không biết xấu hổ thì phải làm sao?”
Lúc này Tống Ý mới lên tiếng: “Không thể nào, thi đấu như vậy thắng sẽ rất khó coi, thua thì càng không phải nhắc đến, bọn họ không chấp nhận đâu.”
Đều là đội mạnh của KPL, quán quân và á quân của Champion Cup, nếu YD dùng đội hình này thì CST biết phải làm sao bây giờ? Dùng anh hùng mạnh? Có thắng cũng không vinh dự, nếu cũng dùng anh hùng bị ghẻ lạnh thì sẽ thế nào? Thua thì chẳng phải là xấu hổ chết sao.
Cho nên trận này, CST tuyệt đối sẽ không chấp nhận.
Phì Ca vẫn chưa từ bỏ ý định CSt thật sự không b
Tạ Tinh Thùy thấy được điểm này nên mới đăng bài như vậy lên Weibo.
Một tên trúng hai đích, CST oán hận không nói nên lời.
Phì ca vẫn chưa từ bỏ ý định: “CST thật sự không biết xấu hổ đâu.”
Tạ Tinh Thùy nhướng mắt nhìn anh: “Vậy chơi thôi.”
Phì ca: “Thua nhiều sẽ mất mặt lắm!”
Tạ Tinh Thùy vừa đẩy địch lên cao điểm, anh đứng dậy cho anh ta một đá: “Không có chút triển vọng nào cả! Cùng lắm thì A Mãn chơi Miyamoto, Quỷ Đăng chơi Ukyo, tuy tỉ lệ thắng chỉ có 30% nhưng dùng đội hình không ra gì như thế mà đánh 5v5 với đội hình thường thấy của CST thì cậu nói xem ai mất mặt hơn?”
Ồ, tâm cơ boy, Phì ca hoàn toàn bị lão đại thuyết phục!
Chỉ với một bài đăng, rốt cuộc Tạ Tinh Thùy đã nghĩ ra được bao nhiêu thứ vậy?
Nhìn kiêu ngạo, ngang ngược, nhưng thật ra rất nham hiểm xảo trá!
Phía trước phía sau, trái phải gì đều đã nghĩ đến.
Khó trách tuổi còn trẻ mà đã kiếm được nhiều tiền đến thế, có cái đầu như vậy mà không làm “gian thương” thì đáng tiếc quá.
CST đương nhiên không dám ứng chiến, họ thậm chí còn đăng lên Weibo chính thức, nói về chuyện đâm xe người qua đường, còn đăng lại bài có video của Đại Thâm.
Lần này CST phải cố nuốt nước mắt vào trong, vốn dĩ muốn hắt nước bẩn cho YD, ai ngờ Tạ Tinh Thùy đáp trả một cú làm họ không thể không chủ động ra mặt, chỉ có thể một điều nhịn, chín điều lành.
Từ đợt tấn công nho nhỏ này có thể thấy được đẳng cấp của hai người rất khác nhau, có lẽ là sự cách biệt giữa vị vua thật sự và hạng vàng, bạc của Vương Giả Vinh Diệu.
Bước vào cuối tháng tám, các câu lạc bộ đã bắt đầu khua chiêng gõ mõ đi tập luyện.
YD cũng đẩy nhanh tiến độ lên, hẹn đấu luyện không ngừng, thi đấu đối kháng giữa năm người trong đội chưa từng dừng lại.
Nhóm huấn luyện viên cũng tích cực lập ra chiến thuật mới, chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới của YD ở giải mùa thu của KPL.
Ngày 26 tháng 8, thời gian chuyển nhượng đã kết thúc, phía cao tầng công bố về chuyện chuyển đội cũng như tuyên bố đội hình dẫn đầu của các đội ở KPL.
ID của Tống Ý hiển nhiên được xếp vào.
Vì CST.
Thiên Vũ đã hoàn toàn thuộc về YD.
Đào Đào đến YD tìm cô chơi, nằm trên giường gấu lớn của cô, dáng vẻ như đang ở Tửu trì Nhục lâm*: “Giường này của cậu nằm thật dễ chịu!”
[*: Tửu trì (ao rượu): Hồ lớn được xây dựng trên nền cung điện, với lớp lót bên trong là các viên đá hình bầu dục lấy từ bờ biển.
Bên trong hồ lấp đầy rượu.
Nhục lâm (rừng thịt): Rừng cây trên đảo nhỏ giữa hồ rượu treo đầy các xiên thịt nướng, dày đặc đến nỗi mặt trời không xuyên qua được]
Tống Ý nói: “Có dễ chịu thì cậu cũng không mua được đâu.” Cái giường độc nhất ở thành phố S!
Đào Đào: “Xem cậu đắc ý chưa kìa.”
Tâm trạng Tống Ý rất tốt: “Đồ tốt như vậy lại là của mình, sao mình không đắc ý được chứ.”
Đào Đào đứng dậy, bóp má cô nói: “Thức ăn ở YD đúng thật không tệ, da dẻ cậu ngày càng mịn màng, mềm mại rồi nha.”
Tống Ý vô cùng đồng ý: “Đúng là không tệ chút nào.”
Cơm trưa cũng ngon, cơm chiều cũng thế, đều có món cô thích ăn.
Tay nghề của dì giúp việc rất tốt nên cơm có hương vị của quê nhà.
Nếu không phải cô kiên trì luyện tập thì sợ đã phì ra thêm một vòng rồi.
Đào Đào đáp lại: “Được rồi được rồi, đừng khen YD như thế trước mặt mình, nghe sởn hết cả da gà đây này.”
Đào Đào xem danh sách tuyển thủ của giải mùa thu, lúc nhìn đến phần của CST, cô kinh ngạc kêu lên: “CST cũng