Ta là Hàn Từ, Thái tử đương triều.
Ta trước nay xem trọng quyền lực, lạnh lùng, thờ ơ với tất cả mọi người, đúng vậy, tất cả.
Nhưng sau cái ngày ở vườn đào ấy, ta biết bản thân mình đã thay đổi.
Ngày đó, thời tiết rất đẹp, ta có cuộc hẹn bí mật ở vườn đào với thủ hạ, chúng ta trao đổi thông tin về Trần phủ.
Tất cả sẽ không có gì nếu thủ hạ của ta không nhận ra nàng.
Hắn nói với ta, hắn thấy con gái của Trần Dụng.
Một người trước nay lạnh nhạt như ta, lúc đó lại tò mò nàng là ai.
Vì vậy...!ánh mắt ta theo hướng chỉ dẫn của thủ hạ, nhìn thấy nàng.
Nàng đứng dưới một gốc cây hoa đào nở rộ, bạch y tung bay, vài cánh hoa đào hồng nhuận rơi trên tóc, trên vai nàng, đẹp đến mức ta nghĩ đó là một bức tranh.
Cho đến khi có một cơn gió thổi qua làm mái tóc nàng tung bay, ta mới biết, hóa ra trên đời này thật sự có tiên nữ hạ phàm.
Lúc đó, ta không biết rằng mình vừa thấy đã yêu nàng.
Ta chỉ biết, kể từ đó, ta không thể rời mắt khỏi nàng nữa rồi.
Nàng hình như cũng nhận ra ta đang nhìn nàng, vội vàng hoảng hốt chạy mất.
Ta thấy nàng rất giống loài thỏ, người lạ đến gần liền bỏ chạy.
Lúc đó, ta nghĩ mình chỉ hứng thú nhất thời, đợi qua vài hôm, đến bóng dáng nàng ra sao ta cũng quên rồi cũng nên.
Nhưng ta sai rồi, mỗi khi nằm trên chiếc giường trống trãi, ta lại nhớ đến nàng, nhớ đến đôi mắt dường như luôn có ánh nước ấy, cũng nhớ đến đôi môi mỉm cười dịu dàng khi ngắm hoa.
Nàng...!còn đẹp hơn hoa rất nhiều.
Rốt cuộc, không chịu được nữa, ta quyết định tạo ra cơ hội để gặp nàng.
Ta đến Trần phủ, nhưng Trần Dụng kia cực kì cảnh giác, giống như...!giống như sợ ta gặp được nàng vậy.
Trong phủ, ta không gặp được nàng, quả thật có chút thất vọng.
Nhưng mà dường như ông trời cũng muốn chúng ta gặp được nhau, vậy nên ta lại một lần nữa được nhìn thấy nàng.
Chỉ là...!khung cảnh ấy làm trái tim ta đông cứng lại.
Con ngựa kia đang lao đến phía nàng! Lúc đó, ta không còn nghĩ gì được nữa, không lo lắng thân phận bị bại lộ, không sợ rằng bản thân có mệnh hề gì thì tất cả trù tính của ta sẽ đổ sông đổ bể,...
Ta chỉ biết, nàng không thể gặp nguy hiểm gì mà thôi.
Ta cứu được nàng, cũng làm nàng nhớ được ta, mang ơn ta.
Nàng luôn miệng gọi ta là ân nhân, rất êm tai, nhưng thứ ta muốn không chỉ là như thế đâu.
Ngày hôm đó...
Lần đầu tiên, ta không nghĩ đến bản thân mà cứu một người.
Lần đầu tiên, ta giới thiệu tên của mình cho một người.
Lần đâu tiên, ta được một người cảm động mà gọi là ân nhân.
Lần đầu tiên, ta ăn một bát hoành thánh mà không cần thử độc, trong cung nhiều món ăn tinh xảo như vậy nhưng không có món nào để lại cho ta dấu ấn khó phai như bát hoành thánh đó.
Sau này, ta cũng nhiều lần tự đến mua một bát, nhưng mùi vị lại không được như vậy.
Ta nghĩ mãi, rốt cuộc biết được, là vì nàng mua, vậy nên ta mới thấy ngon đến vậy.
Một thời gian sau đó, ta phải giải quyết rất nhiều chuyện, không có lấy một chút thời gian để đến gặp nàng.
Mãi cho đến đêm Trung thu hôm đó, ta rốt cuộc rút ra được một chút thời gian, đến gặp nàng.
Lần nào gặp, nàng cũng để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng ta.
Lần này cũng vậy, nàng vậy mà đang hát.
Quả thật, nàng hát không hay lắm.
Ta không hiểu được, tại sao một người có giọng nói hay như vậy, lại có thể hát ra được một giai điệu khó nghe như thế.
Nhưng nàng hát rất hăng say, đến khi ta không nhịn được mà bật cười, nàng mới phát hiện ra.
Nhìn thấy nàng xấu hổ nhưng cố tỏ vẻ như bình thường, ta lại muốn cười nhưng sợ nàng giận nên cố gắng nhịn.
Nhìn thấy mọi người cùng nhau ngồi xung quanh một đống lửa, ta cảm thấy rất mới lạ, vậy nên ta mở lời muốn ở lại.
Ta nói mình Trung thu thì cũng chỉ có một mình, muốn nàng thương tình mà giữ ta lại.
Sau đó, nàng thật sự giữ ta lại.
Thật ra, thân là Thái tử, Trung thu sao lại một mình được chứ? Thậm chí, phụ hoàng ở trong cung đã liệt kê sẵn một danh sách thật dài các vị khuê tú để làm Thái tử phi rồi.
Nếu là trước đây, ta sẽ thuận theo người, nhưng bây giờ lòng ta có nàng, ta muốn lấy nàng.
Trong hai mươi năm cuộc đời của ta và có lẽ là cả sau này nữa, đêm Trung thu được ở bên nàng là đêm ấm áp nhất.
Trần Dụng không biết làm sao mà thay đổi chủ ý, hắn trước đây rất sợ ta gặp nàng nhưng bây giờ lại tìm đủ mọi cách để gả nàng cho ta.
Ta biết hắn có âm mưu nhưng vì lấy được nàng, ta bất chấp mọi thứ, mặc kệ âm mưu của hắn là gì, chỉ cần ta cưới được nàng, ta sẽ bảo vệ nàng chu toàn.
Chỉ là...!ta đoán