1122 Words
“Mẹ, mẹ đừng trách Hạ Linh, là con làm chuyện có lỗi với em ấy trước."
Lúc này, Chu Phương Hoa đang ngồi ở trên giường đột nhiên lên tiếng, cô ta khó khăn xuống giường, bước từng bước một đến trước mặt Đường Hạ Linh.
"Hạ Linh, chị biết là em trách chị cướp Khiết Bảo đi.
Chuyện này đúng thật là do chị không đúng, chị có kết cục như thế này cũng là do gieo gió gặt bão mà ra.
Chị cũng không dám cầu xin sự tha thứ của em, nhưng mà chị hy vọng em sẽ cho chị một cơ hội để xin lỗi."
Chu Phương Hoa nói với một vẻ mặt thành khẩn, nói đến câu cuối còn nắm lấy tay của Đường Hạ Linh: "Hạ Linh, em mắng chị đi, đánh chị cũng được.
Chỉ cần em có thể nguôi giận thì chị tự nguyện chuộc tội vì đã làm tổn thương em."
"Chu Phương Hoa, chị đang làm cái gì vậy?"
Chu Phương Hoa đột nhiên thay đổi làm cho Đường Hạ Linh không kịp trở tay.
Trước khi đến, cô đã nghĩ rằng Chu Phương Hoa sẽ vô cùng kích động mà mắng chửi cô hoặc là sẽ có âm mưu gì đấy.
Không ngờ rằng vừa đến cô ta đã hạ mình mà xin lỗi mình.
Có gì đó không đúng lắm...
Không bao giờ có chuyện người phụ nữ này tự xin lỗi mình được, trừ khi cô ta có mục đích gì đấy!
Đường Hạ Linh nhíu mắt, có chút nghi ngờ mà hất tay cô ta ra: "Chu Phương Hoa, tuy rằng tôi không biết chị muốn làm cái gì, nhưng mà nếu chị muốn dùng bộ dạng đáng thương này để làm tôi mềm lòng thì tôi nghĩ chị nên tỉnh lại đi, tôi không phải là Vị Khiết Bảo."
"Hạ Linh, em hiểu nhầm rồi, chị thật lòng muốn xin lỗi em.
Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, chị biết rằng bây giờ chị nói gì thì em cũng không nghe.
Tất cả việc này đều là lỗi của chị, bây giờ tất cả cũng không cứu chữa được nữa, chị chỉ có thể thử cầu xin sự tác thành của em...!Tác thành chị với Khiết Bảo, hu hu, chị biết rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng mà, chị thật sự...!Thật sự không hy vọng đứa trẻ được sinh ra mà lại không có ba..."
Nói đến đây, Chu Phương Hoa đột nhiên quỳ bộp một cái xuống trước mặt Đường Hạ Linh, kéo lấy ống quần của cô, mặt đầy sám hối, mặt đầy áy náy.
Dáng vẻ quỳ xuống dưới đất giống như là đang xin lỗi rất thật lòng, đến Đường Hạ Linh cũng suýt chút nữa thì tin rồi.
Nhưng mà Đường Hạ Linh rất hiểu Chu Phương Hoa.
Cô ta càng như thế này thì lại càng đáng nghi.
"Chu Phương Hoa, khổ nhục kế không có tác dụng với tôi đâu, bỏ ra."
Đường Hạ Linh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng rút chân lại.
Kết quả chỉ vì thế mà Chu Phương Hoa lại có thể lăn về đằng sau một vòng, giống như là bị người khác đạp cho một cái vậy.
Trong phòng ngay lập tức có một tiếng hét thảm thiết, Chu Phương Hoa che bụng lại, lăn lộn trong đau đớn: "Đau quá, đau bụng quá..."
Triệu Duệ Dung sợ hãi hét lên: "Đường Hạ Linh,