1740 Words
Bốn người cùng nhau trở lại văn phòng, cuối cùng Lục Tử Minh cũng chịu chấp nhận sự thật Lục Chấn Nam đã kết hôn, sau đó lại bắt đầu quấn lấy Đường Hạ Linh, hỏi: “Chị dâu à, lần đầu gặp mặt, em mời chị đi ăn cơm được không?”
Thay đổi cách xưng hô, nhưng cách nói chuyện vẫn không hề thay đổi.
Đường Hạ Linh bật cười vui vẻ hỏi lại: “Sao cậu vẫn chưa chịu từ bỏ vậy hả?”
“He he, chị dâu chính là chúa cứu thế của anh cả bọn em! Cả nhà bọn em đều đồng loạt cho rằng anh ấy sẽ độc thân cả đời, mà chị dâu lại giúp anh cả thoát khỏi khổ ải, cho nên mặc kệ như thế nào, chị cũng phải đồng ý lời mời ăn cơm của em!”
Thái độ của Lục Tử Minh đối với Đường Hạ Linh còn ân cần hơn cả lúc trước.
Đường Hạ Linh không khỏi liếc nhìn sang Lục Chấn Nam một cái.
Đây là lần đầu tiên cô gặp người nhà của Lục Chấn Nam, hai người này là anh em ruột, nhưng tính cách lại cứ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, một người chững chạc trầm ổn, một người hoạt bát năng động, một nóng một lạnh, thật thú vị.
Đường Hạ Linh nở nụ cười thật tươi đáp: “Nếu anh của em đã đồng ý, vậy chị cũng không có ý kiến.”
Lục Chấn Nam thong thả nói: “Bà xã muốn ăn gì thì cứ việc gọi, mắc tiền một chút cũng không sao, đây là cơ hội hiếm có đấy.”
Lục Tử Minh hưng phấn gật đầu đồng ý, cậu ấy nói: “Đúng vậy đúng vậy! Chị dâu muốn ăn gì cũng được, tuyệt đối đừng khách sáo nhé.”
Đường Hạ Linh chớp mắt đề nghị: “Vậy ăn nhà hàng Sao Mai đi, anh của em thích ăn ở đấy.”
Cô mới vừa nói dứt câu, văn phòng đột nhiên trở nên im ắng, Lục Chấn Nam nhìn cô chằm chằm, dường như trong mắt anh có cái gì đó đang xao động.
Lục Tử Minh cười tủm tỉm gật đầu nói: “Vậy nghe theo chị dâu tất.”
Bởi vì còn một lúc nữa mới tới thời gian ăn cơm trưa, cho nên Lục Chấn Nam lại tiếp tục lao đầu vào công việc.
Lục Tử Minh rảnh rỗi không chuyện làm, lại thấy Đường Hạ Linh đang cau mày nhìn chằm chằm vào máy tính thì không khỏi tò mò thò đầu lại gần hỏi: “Chị dâu à, chị sao vậy?”
“Không sao cả.”
Đường Hạ Linh nhẹ nhàng đáp lại một câu, còn tay thì vẫn không ngừng di chuyển con chuột.
Lục Tử Minh nhìn thoáng qua màn hình, sau đó giật mình hỏi: “Chị dâu à, mấy người này đang mắng chị hả?”
Mấy ngày nay trên mạng đang bàn tán rất sôi nổi về tin tức của Đường Hạ Linh, Lục Tử Minh cũng biết chuyện đó, nhưng lại không quá chú ý tới.
Cậu ấy không ngờ rằng Đường Hạ Linh bị cả ngàn người chỉ trích kia lại chính là chị dâu của mình.
“Anh cả à, vậy là anh không đúng rồi, chị dâu bị mắng đến mức này rồi mà sao anh còn thờ ơ như thế hả?”
Lục Tử Minh tức giận chỉ trích Lục Chấn Nam.
“Em đừng trách anh ấy, là chị không cho anh ấy ra tay thôi, hơn nữa chị đã có cách giải quyết riêng cho mình, bây giờ...!cũng đến lúc sử dụng rồi.”
Đường Hạ Linh bỗng nhiên nở nụ cười, trên mặt cô hiện rõ vẻ giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Khoảng mười một giờ trưa, ngay vào lúc Chu Phương Hoa sắp cho rằng mình đã xóa sạch tai tiếng thì đột nhiên một tin tức xuất hiện tạo ra sóng to gió lớn ở trên mạng, trực tiếp đánh cô ta rơi từ thiên đường xuống tận địa ngục.
Đó là một tin tức rất bình thường, tiêu đề chỉ có một câu: “Sự thật nằm tại lòng người”.
Mọi người bấm vào xem thì phát hiện bên trong là một đoạn ghi âm.
Nội dung của nửa đoạn ghi âm trước giống với cảnh tượng Chu Phương Hoa bị “xô xát” vào buổi sáng như đúc.
Nhưng nội dung ở phần sau lại là như thế này.
Triệu Duệ Dung: “Con gái à, con thật thông minh, biết dùng kế này để xử lý con nhỏ đó, lần này con quỷ cái đó sẽ không thể trở mình vực dậy nổi nữa rồi.”
Chu Phương Hoa: “Ha ha, ai có thể đoán được con sẽ sử dụng cách lấy lui làm tiến này kia chứ.
Trước tiên con sẽ thừa nhận sai lầm, sau đó lại mượn cơ hội huỷ hoại con quỷ cái Đường Hạ Linh kia.”
Triệu Duệ Dung: “Đúng vậy, nhưng vừa nãy làm mẹ hết hồn, mẹ còn tưởng con quỷ cái đó thật sự đá vào bụng con đấy.”
Chu Phương Hoa: “Làm gì có chứ mẹ? Con tuyệt đối sẽ không lấy con mình ra đùa giỡn, chỉ cần diễn một chút lừa gạt công chúng là được rồi.”
Triệu