1365 Words
Lúc nhìn thấy anh ta, vẻ mặt đang tươi cười của Đường Hạ Linh hơi gượng một chút, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô lại giống như không thấy vậy.
Cô thu hồi nụ cười, trực tiếp đi lướt qua anh ta.
Vi Khiết Bảo rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Đường Hạ Linh không đếm xỉa đến anh ta, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi, nhịn không được gọi cô lại: "Hạ Linh.
"
Đường Hạ Linh không đáp lời, cũng không hề dừng bước, vốn dĩ cô không có ý định đáp lời.
Ánh mắt của Vi Khiết Bảo trầm mặc, không do dự một lần nữa đuổi theo cô, nghiêng người ngăn cản trước mặt cô nói: "Hạ Linh, chúng ta nói chuyện môt chút.
"
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả.
"
Đường Hạ Linh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vòng qua anh ta, tiếp tục bước đi.
Vi Khiết Bảo vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi.
"
Vẻ mặt của Đường Hạ Linh có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thấy Đường Hạ Linh không nể mặt anh ta, sắc mặt của Vi Khiết Bảo càng thêm lạnh lùng trầm mặc, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Tôi chỉ muốn nói với em, đoạn tình cảm này, tôi thật lòng xin lỗi em, Phương Hoa cũng đã làm một số việc quá đáng, nhưng xin em hãy nể tình cô ta đang mang thai, đừng tiếp tục gây phiền phức cho cô ta nữa được không?"
"Tôi gây phiền phức cho Chu Phương Hoa?"
Nghe đến lời này, Đường Hạ Linh dường như đang nghe chuyện cười, không nhịn được cười ra tiếng: "Rốt cuộc là ai đang gây phiền phức cho ai? Vi Khiết Bảo, anh phản bội tôi, không nói được một câu xin lỗi thì bỏ đi, còn bắt tay với Chu Phương Hoa, sỉ nhục, chèn ép tôi ở tiệc đính hôn.
Anh có mặt mũi gì mà đến yêu cầu tôi như vậy? Lời này của anh sao không đi nói với Chu Phương Hoa, bảo cô ta đừng gây phiền phức cho tôi?"
"Tôi vừa rồi cũng đã nói xin lỗi với em.
"
Vi Khiết Bảo nhíu mày, bị giọng nói sắc bén của cô gái trước mắt châm chích nên có chút không vui.
Đường Hạ Linh khịt mũi coi thường hừ lạnh: "Hay cho một câu xin lỗi! Một câu xin lỗi giống như đã xóa bỏ mọi hành vi của anh đã làm, anh cũng không hổ là một nhân vật!"
"Em đừng hùng hổ doạ người như vậy, chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé.
"
Vi Khiết Bảo bị Đường Hạ Linh nói mỉa như vậy, trong lòng anh ta giống như bị kim châm, lại có chút không thoải mái.
Cô gái trước mắt này đây, trước kia yêu anh ta hơn bản thân mình, cực kỳ nghe lời, nhưng hôm nay lại dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tình, tựa như người xa lạ nhìn anh ta.
Không biết vì sao, trong lòng của Vi Khiết Bảo cảm thấy nghẹn ngào muốn chết.
"Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả, sau này gặp mặt, tốt nhất cũng làm bộ không quen biết.
"
Đường Hạ Linh lười phí lời với anh ta, lập tức đi lướt qua anh ta, xoay người bước đi.
Cô đã sớm hết hy vọng đối với người đàn ông này, bây giờ, còn sót lại chỉ có tràn ngập chán ghét mà thôi.
"Hạ Linh!”
Vi Khiết Bảo ở sau lưng gọi tên cô, nhưng Đường Hạ Linh bước đi lại càng nhanh hơn.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe Maybach xa hoa ngút trời, bỗng nhiên từ đằng xa mà đến, thong thả ung dung dừng ở trước mặt của Đường Hạ Linh.
Một lát sau, cửa ghế điều khiển được mở ra, theo sau là bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước xuống từ trên xe.
Người đàn ông đó mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công vừa người, khí chất bất phàm, cử chỉ nhanh nhẹn, một khuôn mặt đẹp trai khiến người khác phải ghen tị.
Rất nhanh sau đó, cậu ấy đi đến trước mặt Đường Hạ Linh, khóe miệng giương lên nụ cười khiến người khác say