1083 Words
Bên trong văn phòng Tổng giám đốc.
"Tổng giám đốc, đây là tài liệu liên quan đến vợ của anh mà anh bảo tôi điều tra." Ngô Vĩnh Tuân đặt một chồng tài liệu lên trên bàn làm việc của Lục Chấn Nam.
Lục Chấn Nam ngừng nhìn vào màn hình máy vi tính, anh cầm lấy xấp tài liệu rồi mở ra.
Càng xem lông mày Lục Chấn Nam càng nhíu chặt, anh có vẻ không vui khi đọc những thông tin của cô.
Ngô Vĩnh Tuân đứng bên cạnh thấy anh đã xem xong liền lên tiếng.
"Tổng giám đốc, trưa nay New world tung ra tin đồn không hay của Vi Khiết Bảo, theo điều tra là phía Chu Phương Hoa tung ra, nhưng tôi nghĩ đối phương đang nhằm vào vợ anh.
Phía bên tập đoàn Vi thị đã tổ chức buổi họp báo, không biết có ảnh hưởng đến vợ anh không?"
Sắc mặt Lục Chấn Nam trầm xuống,: "Bây giờ vợ tôi đang ở đâu?"
"Đang ở công ty làm việc ạ."
Lục Chấn Nam rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Bỗng nhiên anh đứng bật dậy khỏi bàn làm việc, cầm lấy áo khoác trên kệ rồi nói: "Chuẩn bị xe.
Đồng thời gọi cho Tổng giám đốc của New world.
Tôi muốn bàn bạc cụ thể với anh ta về việc bỏ vốn đầu tư cho bộ phim mà lần trước anh ta nhắc tới."
"Vâng!”
Tại buổi họp báo, Vi Khiết Bảo đã phủ nhận những tin đồn trên mạng, anh ta nói rằng cô gái trong ảnh không phải gái bán hoa như lời đồn mà chính là vợ chưa cưới của anh ta, hai người họ cũng chuẩn bị tổ chức đám cưới.
Tin tức này được tung ra tạo thành quả bom nho nhỏ trong văn phòng, những người hâm mộ anh ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay lại bênh vực anh ta.
Nhưng không dừng ở đó, bọn họ lập tức chĩa mũi nhọn công kích về phía Đường Hạ Linh.
“Tưởng thế nào, hóa ra là trà xanh xen vào chuyện tình cảm của chị gái và anh rể à?”
“Tôi đã nói rồi mà, cô ta lúc nào cũng giả vẻ yếu đuối, đơn thuần, thực ra là cáo giả nai đó.”
“Xì, cũng may anh Khiết Bảo nhận ra bản chất của cô ta, nếu không bị lừa thảm rồi.”
Đường Hạ Linh nghe rõ những tiếng xì xào bàn tán ấy.
Mặc dù bọn họ không chỉ mặt điểm tên, nhưng kiểu bóng gió ấy những mũi kim châm vào tim, rất đau đớn và khó chịu.
Thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Hạ Linh, Tống Bình An lập tức tiến đến an ủi cô.
“Hạ Linh, đừng để ý đến đám chó cắn bậy đó.”
Mấy người kia đang bàn tán sôi nổi, nghe thấy thế lập tức bùng nổ, trừng mắt nhìn Tống Bình An.
“Tống Bình An, cô ăn nói cho sạch sẽ một chút, cô nói ai là chó hả?”
“Tôi chẳng nói ai cả, ai tự nhận thì nhận!”
“Cô tưởng mình ngon hả, chẳng qua cũng chỉ là loại trà xanh cướp chồng người khác, có gì mà hay ho.
Người ta vẫn hay nói vật họp theo loài đó.
Không biết cô có giống bạn thân của cô không?” Một cô gái khác đanh đá đáp trả.
“Cô nói gì hả?”
Tống Bình An tức giận, cô nhào đến, túm tóc cô ta.
Mấy cô gái kia cũng không vừa, lập tức nhào vào, túm áo túm