1541 Words
“Không phải đâu!”
Chu Phương Hoa tức giận đến mức che mặt khóc thút thít: “Mẹ, con chỉ muốn có được hạnh phúc cho riêng mình thôi mà, sao lại khó khăn như vậy chứ?”
“Phương Hoa, con đừng khóc, về phía tên Khiết Bảo kia, mẹ sẽ đi tìm cậu ta tính sổ.”
Triệu Duệ Dung vô cùng tức giận, lập tức muốn đi gọi điện cho Vi Khiết Bảo.
Nhưng Chu Phương Hoa lại nắm lấy tay giữ bà ta lại, khóc lóc thảm thiết: “Mẹ, vô dụng thôi, con không có cái gì cả, bọn họ sẽ không coi trọng con, mẹ có hiểu không? Hiện tại con cần hai mươi phần trăm cổ phần ngay lập tức, chỉ cần có được những cổ phần kia, nhà họ Vi sẽ không khinh thường con nữa, rốt cuộc mẹ có hiểu hay không?”
“Mẹ biết, mẹ biết, cục cưng con đừng khóc, mẹ sẽ nghĩ biện pháp cho con, bây giờ con cứ bĩnh tĩnh nằm xuống, mẹ sẽ đi gọi Khiết Bảo đến đây, sau đó đi gặp ba con bảo ông ấy cho con hai mươi phần trăm cổ phần.”
Triệu Duệ Dung vừa dỗ dành Chu Phương Hoa xong, liền lập tức gọi điện cho Vi Khiết Bảo.
Trong điện thoại, Triệu Duệ Dung diễn đủ trò, khóc đến kinh thiên động địa: “Khiết Bảo, cháu ở đâu, mau đến đây, Phương Hoa nói muốn đi bỏ đứa bé, rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao đang yên đang lành lại thành ra như vậy?”
“Cái gì?”
Vi Khiết Bảo sửng sốt: “Để cô ấy ở nhà ngoan ngoãn đừng làm gì hết, cháu đến ngay.”
Sau khi cúp điện thoai xong, Triệu Duệ Dung cho Chu Phương Hoa một cái ánh mắt an tâm, sau đó đến phòng làm việc của Đường Vân Thiên.
Lúc này, Đường Vân Thiên đang ngồi trong phòng làm việc đọc tài liệu, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đáp lại.
Triệu Duệ Dung nhanh chóng bưng một tách trà sâm đi vào, Đường Vân Thiên nhìn thấy bà ta, thản nhiên hỏi: “Phương Hoa đã bình tĩnh lại rồi?”
“Ừ, được một lúc rồi.”
Triệu Duệ Dung đặt tách trà sâm lên bàn, sau đó đi đến phía sau lưng Đường Vân Thiên giúp ông bóp vai.
Đường Vân Thiên không có phản ứng gì quá lớn: “Đã là người lớn rồi, bảo nó lần sau đừng có tùy hứng như vậy nữa, đã là người của nhà họ Vi thì đừng nên tùy ý làm bậy.”
“Phương Hoa đâu có làm gì tùy hứng, nhà họ Vi là một gia tộc lớn, bọn họ xem thường xuất thân của Phương Hoa, cho nên vẫn luôn cố ý khinh thường.
Ông à, ông cũng biết, cái đứa bé Phương Hoa này, từ nhỏ không có ba, cho nên nó vẫn luôn xem ông là ba của mình.
Trước đây ông cũng nói, khi Phương Hoa kết hôn sẽ cho nó hai mươi phần trăm cổ phần làm quà cưới.”
“Bây giờ Phương Hoa cũng coi như là đã lập gia đình, ông có thể nể mặt tôi bao nhiêu năm nay vất vả vì nhà họ Đường này mà chuyển nhượng cổ phần cho con bé trước không? Nếu cứ như vậy, khi con bé ở nhà họ Vi sẽ không thể ngóc đầu lên được mất.
Đây cũng là điều duy nhất mà người làm mẹ này có thể giúp nó.”
Triệu Duệ Dung ôn tồn khuyên bảo Đường Vân Thiên, bày ra bộ dạng mẹ hiền.
Thái độ của Đường Vân Thiên vẫn giống như trước đây, đều lập tức từ chối yêu cầu của bà ta: “Tôi đã nói là đừng nhắc tới chuyện này nữa, số cổ phần mà tôi đồng ý cho Phương Hoa, khi thời cơ đến tôi tự khắc sẽ cho.
Còn trước lúc đó thì đừng nói tới chuyện này nữa, hơn nữa phần lớn cổ phần của tập đoàn Đường Thị đều do Hạ Linh thừa kế, đây là do trước khi mẹ con bé qua đời để lại cho con bé, nếu muốn cho Phương Hoa hai mươi số cổ phần thì cũng cần sự đồng ý của con bé nữa.
Chỉ là…”
Nói đến đây, giọng điệu Đường Vân Thiên hơi dừng một chút, liếc mắt nhìn Triệu Duệ Dung một cái: “Dựa theo quan hệ của con bé với Phương Hoa, tôi nghĩ chắc là sẽ không đồng ý.”
“Ông à, dù sao Hạ Linh cũng là con gái ruột của ông, ông muốn chi phối cổ phần thuộc quyền lợi của nó cũng đâu nhất thiết phải