1209 Words
"Vi Khiết Bảo, anh định làm gì?"
Đường Hạ Linh bị dáng vẻ của Vi Khiết Bảo dọa cho sợ hãi, cô liều mạng giãy dụa muốn thoát ra.
Khuôn mặt Vi Khiết Bảo vặn vẹo khác thường, anh ta trừng mắt nhìn Đường Hạ Linh trông rất đáng sợ: "Đường Hạ Linh, anh không cho phép em ở cùng với người đàn ông khác."
Đường Hạ Linh cũng đã bị chọc giận rồi, cô dùng hết sức lực tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Vi Khiết Bảo, còn tát cho anh ta một cái: "Vi Khiết Bảo, anh nghĩ rằng anh là ai? Anh cút ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
Dấu tay kia in rõ ràng trên mặt của Vi Khiết Bảo, cảm giác nóng rát trên mặt cuối cùng cũng khiến anh ta tỉnh táo lại.
Anh ta há miệng, muốn nói gì đó nhưng chưa kịp nói gì Đường Hạ Linh đã nói với anh ta: "Vi Khiết Bảo, trước kia tôi yêu anh là do mắt của tôi bị mù rồi.
Bây giờ tôi chỉ thấy thứ tình cảm đó không đáng giá một xu, mỗi lần nghĩ lại chỉ khiến tôi buồn nôn hơn mà thôi.
Nói xong, Đường Hạ Linh đẩy anh ta ra, đi ra khỏi phòng.
Giây phút đóng sập cánh cửa lại, Đường Hạ Linh mới run rẩy hết cả người, đáy mắt ẩn chứa nỗi lo sợ không thể giấu được.
Nếu như ban nãy cô không tát cho Vi Khiết Bảo một cái, e rằng người đàn ông kia sẽ làm ra chuyện đáng sợ nào đó cũng nên.
Càng nghĩ Đường Hạ Linh càng sợ hãi, vào những lúc này cô lại nhớ đến Lục Chấn Nam.
Đường Hạ Linh lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Chấn Nam.
Chẳng mấy chốc anh đã bắt máy.
Đường Hạ Linh vội vàng nói: "Chấn Nam, em muốn gặp anh."
Lục Chấn Nam im lặng một lúc, sau đó, anh dịu dàng nói: "Ừ, anh sẽ đến nhanh thôi, bé ngoan chờ anh nhé."
Giọng nói trầm ấm của anh truyền từ bên kia đến tai cô, khiến cô cảm thấy an tâm hơn hẳn.
"Ừ, em đợi anh."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hạ Linh xuống lầu ngồi chờ Lục Chấn Nam.
Tình cờ cô lại gặp Chu Phương Hoa đang đi tìm Vi Khiết Bảo.
Thấy cô, Chu Phương Hoa lạnh lùng hỏi: "Đường Hạ Linh, cô giấu Khiết Bảo đi đâu rồi?"
"Cô có bị bệnh không hả?"
Đường Hạ Linh tức giận nhưng cô không thèm để ý đến cô ta, cô trực tiếp đi đến trước mặt Đường Vân Thiên nói: "Bố, bây giờ tôi phải đi rồi."
Đường Vân Thiên thấy cô nói vậy thì nhíu mày hỏi: "Sao con mới quay về được một lúc đã muốn đi rồi?"
"Tôi không thể ở chung bầu không khí với những người tôi ghét được.
Tôi về thì cũng về rồi, cũng tham gia tiệc mừng thọ rồi, bây giờ cũng không còn gì để luyến tiếc nữa.
Tôi có cái này cho ông đây..."
Nói xong, Đường Hạ Linh lấy món quà trong tay đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đường Vân Thiên.
Đường Vân Thiên ngẩn người, ánh mắt của ông ta nhìn cô tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Đường Hạ Linh không quan tâm đến ánh mắt của ông ta mà đi thẳng ra khỏi cửa.
"Cô Đường, sao cô đã đi rồi? Có cần tôi đưa cô về không?"
Đường Hạ Linh vừa mới đi đến cửa thì bỗng Lâm Hòa Bình chạy từ cửa sau ra chặn cô lại.
Đường Hạ Linh nhíu mày trả lời: "Không làm phiền anh đâu anh Lâm, tôi đã có người đến đón rồi."
"Có thật vậy không?