1845 Words
“...”
Đường Hạ Linh vừa mới dứt lời, khóe miệng của bốn người đàn ông đồng thời co rút lại.
Bốn người bọn họ, toàn bộ đều có xuất thân là cậu chủ của những dòng họ cao quý và hiển hách, ở trên thương trường lại là những nhân vật lớn có khả năng hô mưa gọi gió, rung trời chuyển đất, đằng sau mông còn có vô số phụ nữ đổ xô vào, tranh nhau bám lấy, bây giờ lại bảo bọn họ đi ra ngoài tỏ tình với đàn ông, nếu như để cho người khác biết được chuyện này, vậy bảo bọn họ ném mặt mũi đi đâu mới được đây?
“Đề nghị này không tệ, em cũng muốn tham gia.”
Ngay khi cả bốn người đàn ông còn đang sững sờ đến nghẹn họng, Trần Uyển Nhi lại chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói xen vào một câu.
Bốn người đàn ông đồng thời trừng mắt nhìn Trần Uyển Nhi.
Trần Uyển Nhi làm bộ như không nhìn thấy điều này, chỉ ném một ánh mắt sang cho Đường Hạ Linh, bày tỏ sự đồng ý của cô ấy với chủ ý của cô.
Đường Hạ Linh chớp chớp mắt, mỉm cười nhìn về phía mấy người Lục Tử Minh: “Như thế nào rồi? Có chơi hay là không đây?”
Lục Tử Minh nhếch khóe miệng cười khan một tiếng rồi mới nói: “Chị dâu, hay là chúng ta đổi sang một điều kiện khác đi, được không? Đi tỏ tình với đàn ông sẽ làm hại đến tên tuổi và uy danh của cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục em đây.
Nếu như sau này mà lan truyền ra ngoài, vậy thì sẽ không có người phụ nữ nào dám gả cho bọn em nữa mất! Hơn nữa, nếu lỡ như mà chị thua thì sao? Đến lúc đó chị phải đi tỏ tình với một người đàn ông xa lạ, như vậy thì hình như cũng không được tốt cho lắm mà nhỉ? Dù sao thì anh cả của em vẫn còn ở đây mà!”
Đường Hạ Linh hoàn toàn không hề để ý đến vấn đề này, phất phất tay hờ hững nói: “Không sao hết, nếu như tôi thua, đến lúc đó, anh cả của mọi người sẽ đi tỏ tình thay cho tôi!”
“!!!”
Không khí xung quanh bỗng nhiên rơi vào khoảng không im lặng trong chốc lát, bốn người Lục Tử Minh nhất thời không thể bình tĩnh được nữa.
Bảo Lục Chấn Nam đi ra ngoài tỏ tình với một người đàn ông sao?
Vậy thì đương nhiên là được rồi, đời này có thể nhìn thấy được Lục Chấn Nam làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy thì dù cho có chết cũng thấy cam lòng.
“Vậy thì đồng ý, đồng ý!”
Lục Tử Minh là người đầu tiên không thể kiềm chế được, trực tiếp vỗ tay ấn định kết quả thương lượng.
Những người còn lại thì vội vàng phụ giúp việc rót rượu, cầm lấy xúc xắc, ỷ vào lợi thế số đông, ai cũng không thể chờ đợi được mà muốn chứng kiến khoảnh khắc Lục Chấn Nam phải lâm vào tình thế xấu hổ.
Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ tới được, tuy rằng Đường Hạ Linh không uống được rượu nhưng mà cô lại rất giỏi trong việc tung xúc xắc, đổ liên tiếp mấy chục ván mà chỉ để thua vỏn vẹn có ba lần.
Những người khác, bao gồm cả Trần Uyển Nhi cũng đã uống liên tiếp hơn mười mấy ly rượu, vẻ say xỉn dần dần hiện rõ lên trên khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn như quả trứng ngỗng xinh đẹp kia.
Lục Tử Minh cuộn tay áo lên, cả người giống như có chút phát điên lên mà nói: “Chị dâu, em sâu sắc nghi ngờ rằng chị đang chơi ăn gian, nếu không thì không thể nào có thể quỷ quái một cách bất thường đến như vậy được, dường như lần nào đổ xúc xắc cũng thắng hết!”
“Đã bằng lòng cược thì cũng phải thừa nhận thất bại đi chứ, cậu đừng tưởng rằng dùng cái cớ này thì có thể quỵt được nợ.
Tuy rằng tôi không thể uống được rượu, nhưng mà chơi mấy loại trò chơi nhỏ như thế này thì tôi lại là một cao thủ đấy.
Gặp phải tôi, coi như mấy người tự mình chuốc lấy xui xẻo đi!”
Đường Hạ Linh híp mắt mỉm cười nhìn một đám người đang bày ra vẻ mặt buồn bực, tâm trạng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự hạnh phúc như thế này.
Trong những năm qua, bởi vì mối quan hệ căng thẳng đến bế tắc của cô và người nhà cho nên cô vẫn luôn sống trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ.
Sau này lại bị Vi Khiết Bảo phản bội, cho nên cô đã đóng chặt cánh cửa trái tim của chính mình, không dám tùy ý mở ra cho bất kỳ một ai nữa.
Mấy người đang ngồi trước mắt này đều là rồng phượng giữa những con người tầm thường, đặt trong khung cảnh của những ngày thường thì bọn họ chính là loại tồn tại ở phía trên cao không thể với tới được, thế nhưng hôm nay, bọn họ lại có thể buông hết những dáng vẻ xa cách đó của mình xuống, ngồi đây cùng chơi loại trò chơi này với Đường Hạ Linh, có lẽ bọn họ thật sự đã xem cô như người mình rồi.
Trong lòng Đường Hạ Linh không khỏi cảm thấy cảm động, cũng thấy rất may mắn.
Nếu như lúc đầu không gặp