"Nói một số chuyện hồi em học cấp ba đi!"
Đàm Như Ý cười lên, một tay chống lan can thân thể ngửa ra sau, "Em à, hồi trung học em chỉ là
một đứa ngốc lo học hành. Hơn nữa còn là loại học đến chết mà thành tích cũng chỉ như con mọt sách không lên được. Trước khi phân khoa, lý hoá
sinh thất bại, sau khi phân khoa thì số học thất bại. Mặc dù thi ngữ văn và tiếng Anh rất khá nhưng mỗi lần thi tháng thì thành tích cũng chỉ
quanh quẩn ở mức bình thường." Cô quay đầu cười nhìn Thẩm Tự Chước, "Cho nên rất hâm mộ những kiểu người thông minh như bọn anh, đối với em mà
nói vĩnh viễn chỉ có thể làm được bước chứng minh đồ thị hình nón mà
thôi, còn bọn anh chỉ cần soạt soạt vài bước là làm xong rồi."
Khi đó cuộc sống vô cùng lo lắng bất an, mịt mờ tăm tối, tương lai giống
như những hạt cát chất đống thành lâu đài, chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi
tới là tan thành mây khói. Ở trường học cô phải đối đầu với môn số học
chưa bao giờ hiểu biết, về nhà còn phải đối mặt với việc Đàm Vệ Quốc
thỉnh thoảng làm khó dễ.
Đàm Như Ý một người bạn học, lúc thi cấp ba bị thiếu mười điểm nên bị người nhà đưa đi học trung cấp dạy nghề.
Lúc Đàm Như Ý học cấp ba, nghe nói người bạn học này mang thai, bị mẹ cô ấy đón về từ trường học. Thì ra cô ấy mới vừa đi học một năm đã ở chung với một người đàn ông trong xã hội. Vẫn luôn không lên lớp, sau khi
mang thai cũng giấu luôn người nha. Lúc cô ấy được đón về thì đứa bé
trong bụng đã lớn hơn năm tháng. Bởi vì mang thai dinh dưỡng không đầy
đủ nên cánh tay gầy guộc như que tăm, mặc một bộ váy bám đầy bụi, chỉ
riêng có bụng là lồi ra.
Cảnh tượng đó làm Đàm Như Ý sợ hãi thật
sâu, giống như một tiếng nặng nề vang dội trong đêm tối, đập vào trong
lòng từng hồi một khiến cô bất kể làm thế nào cũng không dám quên.
Giáo viên dạy ngữ văn của Đàm Như Ý là một giáo sư hơn năm mươi tuổi, tuy có chút cổ hủ nhưng lại đọc được rất nhiều sách. Đàm Như Ý có hứng thú với ngữ văn, hơn phân nửa là do ông ấy ban tặng. Có một lần viết văn, Đàm
Như Ý nhắc tới nỗi mờ mịt và lo sợ của mình, nói tới một bài thơ của
Tưởng Tiệp, nói vốn là thiếu niên nhưng mỗi lần đều cảm thấy cô tịch như "Đoạn nhạn gọi Tây Phong"(*). Bài văn được phát xuống, thầy giáo ngữ
văn không có bất kỳ phê bình nào, chỉ viết một câu: Tất cả hôn hôn, cũng là vì sáng tỏ.(**)
(*): Trích trong bài thơ “Ngu mỹ nhan kỳ 1 – Thính Vũ” của Tưởng Tiệp.
Đoạn nhạn khiếu Tây Phong – Tiếng nhạn vẳng Tây Phong.
Nguồn: Tuyển tập từ Trung Hoa - Nhật Bản, Nguyễn Chí Viễn, NXB Văn hoá - Thông tin, 1996
(**): Sẽ không có những thành tựu đáng kể trong nghiên cứu nếu chúng ta không nghiên cứu một cách chăm chỉ. Nếu không có công việc khó khăn, sẽ không có những thành tựu to lớn trong sự nghiệp của chúng ta.
Vào lúc
hoảng loạn của kỳ thi tốt nghiệp trung học, hoặc khi đang học đại học mà buồn rầu vì kế sinh nhai, hay ông nội ngã bệnh thì Đàm Như Ý đều dùng
những lời này đề khích lệ mình.
Mà mãi đến giờ phút này, cuồi
cùng Đàm Như Ý cũng tin chắc, cô đấu tranh nhiều năm chịu đủ loại trói
buộc như vậy. Gặp phải chuyện buồn cũng vui vẻ đối mặt, vẫn tiếp tục
hiền lành, tính tình nhã nhặn.
Cũng chỉ vì ngày đó——
Để cô gặp được một người tốt như Thẩm Tự Chước..
"Anh Thẩm, lúc anh học trung học thì thế nào?" Đàm Như Ý xoay người, dựa
lưng vào lan can nhìn Thẩm Tự Chước, "Nhất định là có rất nhiều bạn nữ
theo đuổi anh đúng không?"
Thẩm Tự Chước suy nghĩ một chút, "Anh không để ý lắm."
Đàm Như Ý bật cười, "Không có ai lần lượt tặng thư tình cho anh à? Không có ai gọi tên anh lúc anh chơi bóng rổ? Không có tranh trực cùng ngày với
anh à?"
Thẩm Tự Chước lại suy nghĩ một chút, "Hình như là có, mà anh cũng không để ý."
Đàm Như Ý bị đánh bại, cười nói: "Họ nhất định sẽ rất ghen tỵ với em, thật ra thì em cũng có chút ghen tỵ với bản thân em."
"Tại sao?"
Ánh mắt Đàm Như Ý lướt qua Thẩm Tự Chước, nhìn về phía ngôi sao thật cao
trên bầu trời sau lưng anh, "Bởi vì em lại có được may mắn như hôm nay.
Nếu như trước kia em biết sẽ có được hạnh phúc như bây giờ thì khi đó em sẽ sống vui vẻ hơn một chút, ít nhất khi gặp phải cửa ải khó khăn,
trong lòng còn có khuyến khích, lại càng không chạy trốn."
Thẩm Tự Chước không lên tiếng, lẳng lặng nhìn cô, đưa tay giữ chặt ngón tay của cô.
Hồi cấp ba, Thẩm Tự Chước cũng mù tịt và cảm thấy khó khăn như bao thiếu
niên thời ký ấy, đối với thế giới này còn có rất nhiều điều tò mò. Vậy
mà giữa người với người thường có những cách thức hiểu biết khác nhau,
có bí mật bắt đầu thăm dò người khác phái, treo ngực túi cát lên xà nhà
để luyện võ, dùng hết lòng nhiệt huyết trên sân bóng...... Mà Thẩm Tự
Chước chỉ đọc sách. Văn sử triết học thiên văn địa lý từ cổ chí
kim...... Nuốt cả quả táo, qua loa đại khái.
Sau đó có một lần
gặp gỡ bạn học thời cấp ba, mọi người nói đến chuyện cũ, Thẩm Tự Chước
mới biết lúc đó bản thân mình đã để lại ấn tượng khó tiếp cận trong lòng mọi người. Lúc học cấp ba, hiểu biết của mọi người càng mãnh liệt hơn,
trong hơn hai ngàn học sinh luôn có một người lập dị đặc biệt như vậy.
Mà Thẩm Tự Chước chính là người được cho rằng một trong những kẻ lập dị
đó. Thành tích tốt, dáng vẻ đẹp trai, gia thế được, nhưng lại chưa bao
giờ lấy đó là lợi thế để lui tới với các bạn nữ giống như những nam sinh khác. Thậm chí còn có người lén lút đồn đãi nói Thẩm Tự Chước là đồng
tính luyến ái. Sở dĩ anh giữ một khoảng cách với người khác, hơn nữa còn xem nhiều sách như vậy cũng bởi vì hết sức mê mang với việc xác định vị trí của mình, cho nên cố gắng tìm kiếm sự đồng tình từ trong sách...... Lời đồn đãi này lại càng thêm xôn xao sau khi một nữ sinh bắt gặp anh
đang xem quyển sách “Confessions of a Mask”(*).
(*): Confessions
of a Mask: Là một cuốn sách nói về nam chính là người đồng tính của một
tác giả người Nhật Bản tên Mishima Yukio.
Một đoạn thời gian rất
dài —— trong khoảng thời gian này có thể dùng "Mười năm" là đếm hết, trừ ông bà nội ra thì Thẩm Tự Chước cũng không để ý đến những chuyện khác.
Bởi vì trước sự thất bại hôn nhân của ba mẹ nên anh có bản năng không
tin d.đ"l;q"d tưởng vào tình yêu. Bạn học hoặc bạn bè bên cạnh nhiều lần thay đổi người yêu, cũng có bạn học thời đại học sau khi kết hôn lại
nhanh chóng ly hôn. Không phải là anh bài xích tình yêu, mà chỉ cho rằng tình yêu không cần phải hạ giá như mặc áo mưa an toàn, dùng xong là
ném.
Đàm Như
Ý cười cười, còn nói, "Chỉ có điều, trước khi tìm
thấy công chúa, Mario còn gặp phải rất nhiều quái vật, trước khi hôn
nàng công chúa ngủ trong rừng tỉnh dậy thì hoàng tử còn phải trải qua
bụi gai khắp dọc đường......"
"Ừ!" Thẩm Tự Chước buông tay Đàm
Như Ý ra, bước chân chợt bước sang bên cạnh, hai tay chống vào lan can
vây Đàm Như Ý vào giữa hai cánh tay. Anh cúi đầu nhìn cô, hai mắt như có ánh sao rơi vào trong đó, "Chờ em đã lâu rồi."
Đàm Như Ý sửng sốt một chút sau đó bật cười hì hì một tiếng, "Anh Thẩm, không phải anh đang thừa nhận mình là công chúa đấy à?"
Thẩm Tự Chước không nói lời nào, cúi đầu hôn lên khóe miệng cô một cái. Đàm
Như Ý còn chưa tắm rửa, trên người đầy mùi mồ hôi, lập tức đưa tay nhẹ
nhàng đẩy anh ra, vuốt vuốt tóc nhỏ giọng nói, "Em...... Em đi tắm."
Thấy Thẩm Tự Chước vẫn đứng yên bèn nói thêm, "Trên sân thượng nhiều
muỗi lắm, anh đi xuống đi."
"Anh muốn ở một lúc nữa." Thẩm Tự Chước quay đầu nhìn cô, "Em mau đi tắm đi."
Gió mát từ phía Nam thổi tới, liếc nhìn ra ngọn đèn dầu phía xa xa giống
như ánh sao tô điểm trên bầu trời đêm màu đen. Thẩm Tự Chước nhìn hồi
lâu, cho đến khi tiếng đẩy cửa và giọng nói mềm mại của Đàm Như Ý đồng
thời vang lên: "Anh Thẩm, mau tới giúp một tay!"
Đàm Như Ý ôm một cái nệm sợi bông, dưới cánh tay còn đang kẹp một chiếc chiếu, chiếu đã
tuột xuống một nửa có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Thẩm Tự Chước vội
vàng đi qua nhận lấy chiếc chiếu, Đàm Như Ý thở dốc một hơi,
cười nói: "Tối nay ngủ trên sân thượng đi, chỉ có phòng của ông nội mới
gắn máy điều hòa không khí."
Hai người trải báo trên mặt đất, đến nệm sợi bông rồi trải chiếu lên, sau đó thả hai chiếc gối. Vì để xua
đuổi con muỗi, Đàm Như Ý đặt khay nhang muỗi bên cạnh, lại phun chút
nước hoa chống muỗi lên người Thẩm Tự Chước. Sau khi chuẩn bị xong tất
cả, hai người mới nằm xuống chiếu.
Thời gian mới hơn chín giờ nên vẫn còn sớm. Nằm nói chuyện một hồi, bụng Đàm Như Ý chợt kêu ùng ục, cô mới nhớ mình vẫn chưa ăn cơm tối. Cũng đã tắm rồi, nếu ăn gì đó lại
toát ra một thân mồ hôi. Vì vậy quay đầu, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Anh
Thẩm."
Thẩm Tự Chước nghe vậy quay đầu nhìn cô, "Sao vậy?"
"Bình thường, lúc anh muốn ăn khuya mà lại không muốn đi mua thì anh sẽ làm gì?"
Thẩm Tự Chước dừng một chút, "Em đói bụng?"
Đàm Như Ý ngượng ngùng gật đầu một cái, "Có chút."
Thẩm Tự Chước lập tức ngồi dậy, "Đi, đi ăn cái gì đi."
Đàm Như Ý lắc đầu, đưa tay kéo cổ tay của anh cũng không đứng dậy, chỉ nhìn anh, "Cũng không coi là quá đói, chỉ chốc lát nữa là được rồi." Đầu tóc cô mới vừa tắm nên giống như một vũng nước, mềm mại rải trên gối.
Thẩm Tự Chước cúi đầu dùng ngón giữa bắt một lọn, lại nhẹ nhàng buông lỏng
ra. Đàm Như Ý nắm lấy tay anh, ranh mãnh cười nói: "Để cho em cắn một
cái được không?"
Thẩm Tự Chước nhìn cô, "Được."
Đàm Như Ý
liền kéo mu bàn tay anh đến trước miệng làm bộ muốn cắn, kết quả bản
thân lại bật cười, "Hay là không cắn, tất cả đều là xương, cũng không có mấy lạng thịt."
Đang muốn buông tay lại bị Thẩm Tự Chước bắt
được. Thẩm Tự Chước dùng sức kéo cô lên đụng vào trong lòng ngực, quỳ
gối trước hai chân anh.
Bàn tay Thẩm Tự Chước đặt trên lưng cô,
"Nghe lời, đi ăn cái gì đi." Giọng nói của anh trầm thấp hơn bình thường một chút, lúc nói chuyện hơi thở phất qua sợi tóc bên tai cô.
Đàm Như Ý cảm thấy nhột nhẹ nhàng rụt cổ lại, "Không ăn, tắm rửa rồi ăn xong lại phải đánh răng."
"Thật không ăn?"
Đàm Như Ý lắc đầu. Liền thấy bàn tay sau lưng siết chặt hơn, rồi sau đó đôi môi của Thẩm Tự Chước áp sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp và nhẹ
nhàng như nước chảy không tiếng động, từng câu từng chữ giống như rỉ vào tai, "Nếu em không ăn vậy thì để anh ăn."
Chờ Đàm Như Ý hiểu
được ý nghĩa của những lời nói này thì sắc mặt bỗng chốc đỏ bừng, lập
tức dùng sức đẩy Thẩm Tự Chước ra. Thẩm Tự Chước không giữ vững trọng
tâm, thân thể ngã ra phía sau. Cô sợ anh rơi xuống đất nên
nhanh chóng đưa tay kéo anh. Kết quả Thẩm Tự Chước thuận thế ôm lấy vai
cô, thân thể nghiêng về phía trước đè xuống. Đàm Như Ý nhắm mắt theo bản năng, mở mắt ra lần nữa thì chống lại hai mắt sâu đen của anh. Đầu cô
rơi xuống gối lên bàn tay đang mở ra của anh.
Thật giống như bị anh kiềm chế hoàn toàn, không còn chỗ nào để trốn nữa.
Trên đầu là ánh sao đầy trời, ở trong thành phố, Đàm Như Ý chưa từng thấy nhiều ánh sao sáng như vậy.
Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng những ánh sao này đang rơi vào trong mắt của
Thẩm Tự Chước. Dừng chốc lát, cô từ từ vươn tay vòng chắc lưng của Thẩm
Tự Chước. Thẩm Tự Chước giũ chăn mỏng bên cạnh ra đắp lên cho hai người. Bàn tay anh đè trên đầu vai của cô nóng bỏng đến dọa người. Rồi sau đó
cúi đầu hôn cô rất sâu. Hô hấp dần dần dồn dập, ngón tay Đàm Như Ý run
rẩy bị anh siết chặt trong lòng bàn tay. Xấu hổ cùng với vượt qua nỗi
xấu hổ này, dưới cơn đè nén sinh ra kích thích mãnh liệt hơn bình
thường.
Dãi ngân hà trên đầu giống như rơi xuống, từ trên bầu
trời thật cao đụng vào chỗ sâu yên tĩnh không tiếng động dâng lên muôn
ngàn cơn sóng lớn. Trong tiếng nổ vang, trời đất đảo ngược, rồi sau đó
tất cả lại quay về yên tĩnh và thản nhiên một lần nữa.