Sáng sớm hôm sau, Đàm Như Ý tỉnh dậy vào lúc sáu giờ. Mở mắt nhìn trần nhà,
nhớ tới một đêm hôm trước khi có kết quả thi tốt nghiệp trung học, chịu
đụng đến nửa đêm mới ngủ, trời còn chưa sáng đã mở mắt ra cũng thấp thỏm như thế này, chỉ có điều một là bởi vì vui mừng, một là bởi vì lo lắng.
Thẩm Tự Chước cũng tỉnh theo, không lập tức mở mắt ra, chỉ nắm tay Đàm Như Ý ở trong chăn, trầm giọng nói: "Bà Thẩm, chào buổi sáng."
Đàm Như Ý vô cùng vui vẻ, "Thức dậy thôi, anh Thẩm."
Bởi vì phải chụp ảnh vào sổ kết hôn nên Đàm Như Ý trang điểm và đeo đồ
trang sức nhã nhặn ——kỹ thuật trang điểm của cô cũng học được từ Hạ Lam, nhờ có tay nghề thân kinh bách chiến của Hạ Lam đích thân dạy mà cô ít
đi đường vòng.
Thẩm Tự Chước vừa cạo râu vừa nhìn Đàm Như Ý cầm
bút kẻ lông mày. Đàm Như Ý bị nhìn thấy ngượng ngùng, hơi nghiêng người
qua, cười nói: "Đừng nhìn, lúc phụ nữ trang điểm đều phải nháy mắt."
Tấm gương sáng loáng rộng rãi phản chiếu bóng dáng hai người, nhìn trong
kính rất bình thường mà lại hài hòa, Đàm Như Ý không biết sao lập tức
nghĩ tới vai diễn của Tô Hữu Bằng trong《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》, lời bài
hát kết thúc của bộ phim rất buồn cười, nhưng chỉ có một câu duy nhất
khiến Đàm Như Ý nhớ mãi đến nay, đó chính là: Để anh vẽ lông mày cho em
cả đời. Mỗi lần đều vỗ tay thở dài, Trương Vô Kỵ là một người đàn ông
thiếu quyết đoán như vậy sao có thể nói ra câu nói hay như vậy được.
Bên này Thẩm Tự Chước đã cạo râu xong, lúc cầm khăn lau mặt chợt nói: "Em nháy mắt cũng dễ nhìn."
Đàm Như Ý lập tức run tay một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Dễ nhìn chỗ nào,
Hạ Lam nói mặt mày em quá nhỏ, sóng mũi cũng không cao, ngũ quan quá
nhỏ, giống như chỉ cần một cái tát là có thể đập bẹp vậy."
Thẩm
Tự Chước cười lên, thật sự vươn tay làm bộ muốn bao mặt của cô lại, Đàm
Như Ý lập tức trốn về phía sau, "Đừng! Thật vất vả mới trang điểm xong!"
Thẩm Tự Chước dừng tay lại, ngón tay chợt nắm được cằm dưới của cô, cúi đầu
hôn một cái. Mới vừa đánh răng xong nên vẫn còn mùi Bạc Hà thơm ngát.
Sau khi Thẩm Tự Chước rời khỏi, Đàm Như Ý không tự chủ đưa đầu lưỡi ra
liếm liếm. Dĩ nhiên động tác nhỏ này không tránh được ánh mắt của Thẩm
Tự Chước, anh không khỏi cười khẽ một tiếng. Đàm Như Ý ngượng ngùng
không dứt, đưa tay đẩy anh thẹn nói: "Anh xong rồi thì mau ra ngoài đi!"
Hai người đều ăn mặc hơi nghiêm túc, lúc ra cửa trước còn cố ý kiểm tra lẫn nhau một phen. Đàm Như Ý kéo cà vạt Thẩm Tự Chước cà vạt khiến cho nó
duỗi thẳng ra, không có lập tức buông tay mà ngửa đầu nhìn Thẩm Tự
Chước, "Anh Thẩm, đây là cơ hội cuối cùng để anh hối hận rồi đấy."
"Cô Đàm, đây cũng là cơ hội cuối cùng của em đấy."
Đàm Như Ý bật cười buông cà vạt của anh ra, "Đi thôi."
Chưa đến tám giờ, cả thành thị vẫn chưa thật sự tiến vào tiết tấu bận rộn.
Bầu trời trong suốt thoáng đãng giống như đã được rửa qua nước. Thẩm Tự
Chước lái ra khỏi nhà để xe, Đàm Như Ý kẻo cửa bên ghế lái phụ ra ngồi
vào. Xe rẽ vào một khúc quanh đi thẳng đến cục dân chính.
Nhiệt
độ vẫn chưa lên cao nên trong xe không điều hòa không khí, Đàm Như Ý cửa sổ xuống khiến cho không khí mang theo vài phần ẩm ướt thổi vào. Vô
cùng thoải mái, giống như mỗi lỗ chân lông đều giãn ra.
Tin tức
buổi sáng trong radio mới vừa kết thúc, đang dự báo thời tiết, nói là
thời tiết tốt sẽ kéo dài một tuần, nhiệt độ ba ngày sau sẽ lên cao.
Đàm Như Ý nhớ hồi đại học, mùa hạ ở thành phố trung bộ cũng rất nóng bức,
nhưng cảm giác vẫn kém hơn Sùng Thành một chút, "Đã vào mùa thu khoảng
một tuần rồi mà nhiệt độ vẫn cao như thế."
"Nóng à?" Thẩm Tự Chước đưa tay muốn bấm nút mở điều hòa không khí nhưng bị Đàm Như Ý cản lại.
"Tạm thời không nóng." Đàm Như Ý cười nói, "Đừng mở, ở trong máy điều hòa đến muốn bệnh rồi."
Trong lúc đang nói chuyện, điện thoại di động của Thẩm Tự Chước để ở một bên
bỗng vang lên, phía trước chuẩn bị có khúc quanh nên anh không nhận
được, "Em nhận đi."
Đàm Như Ý cầm điện thoại di động lên, thấy tên người gọi là "Bác cả", sửng sốt một chút, "Là bác cả của anh gọi đến."
"Không có việc gì, em nhận đi."
Đàm Như Ý trượt màn ảnh, áp điện thoại vào bên tai, đầu kia lập tức truyền
đến một trận ầm ĩ, Đàm Như Ý alo một tiếng liền vang lên giọng nói khàn
đục của bác cả Thẩm, gầm nhẹ nói một câu. Trong đầu Đàm Như Ý bỗng chốc
“Ầm” một tiếng, suy nghĩ lại từng câu từng chữ vỡ vụn, cuối cùng mới
hiểu được mục đích gọi đến mà đầu kia đã cúp.
Lạnh lẽo từ từ lan
tỏa từ lòng bàn chân, cả người Đàm Như Ý rét run, từ từ rũ cánh tay
xuống nắm chặc lại, cắn răng run giọng nói: "Anh Thẩm, dừng xe, chúng ta đi bệnh viện."
Thẩm Tự Chước sững sờ, nghiêng đầu nhìn cô, "Xảy ra chuyện gì?"
Đàm Như Ý nhìn anh, "Ông nội. . . . . ."
Nói không lên tiếng, Thẩm Tự Chước lập tức thắng gấp một cái, "Ông nội thế nào?"
"Bảy giờ sáng nay lại phát bệnh, đang phẫu thuật."
Thẩm Tự Chước mím chặt môi, lập tức quay đầu xe ở giao lộ phía trước, chạy thẳng đến bệnh viện.
Vợ chồng bác cả Thẩm Trâu Lệ cùng với Bà cụ Thẩm đang chờ ngoài phòng phẫu thuật, Bà cụ Thẩm tựa vào vai Trâu Lệ không ngừng gạt nước mắt. Thẩm Tự Chước thở dốc một hơi, hỏi bác cả, "Tình huống như thế nào ạ?"
"Huyết áp quá cao, có lẽ không quá lạc quan." Bản thân bác cả là chuyên gia về xuất huyết não, hôm nay đối mặt với tình huống nguy hiểm của cha mình
lại hết đường xoay xở.
Thẩm Tự Chước kéo Đàm Như Ý ngồi xuống bên cạnh, Đàm Như Ý không lên tiếng, chỉ nắm tay Thẩm Tự Chước thật chặt.
Bàn tay anh rất lạnh, trong lòng bàn tay toát ra một lớp mồ hôi lạnh
trơn trượt.
Ngồi chốc lát, Phương Tuyết Mai và anh cả cũng chạy
tới. Phương Tuyết Mai vừa đến lập tức che mặt khóc rống, Trâu Lệ nghe
thấy tâm phiền ý loạn, quát lên: "Gào cái gì mà gào!!! Còn chưa có chết
đâu!" Phương Tuyết Mai lập tức bị dọa cho nghẹn họng, cũng không dám lên tiếng nữa, yên lặng đi qua ngồi xuống bên cạnh.
Không biết đợi
bao lâu, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Ông cụ Thẩm tạm thời qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn còn lâm vào hôn mê, tình hình như thế nào
còn phải đưa đến phòng ICU quan sát.
Trong chốc lát sắc mặt ai
cũng buồn rầu, cảm giác hoảng sợ cảnh tượng của lễ mừng năm mới lần đó
lại lần nữa phủ xuống lòng mọi người, chỉ có điều
lần này ai cũng không
dám tồn tại bất kỳ may mắn gì trong lòng nữa. Dù sao tuổi tác ông cụ
Thẩm đã cao, đây lại là lần phát bệnh thứ ba.
Chỉ sau một ngày mà dài gian nan như một đời.
Ông cụ Thẩm nằm trong phòng ICU, mọi người chỉ có thể ngồi không chờ bên
ngoài. Bác cả sợ thân thể bà cụ Thẩm không chịu nổi nên bảo Thẩm Tự
Chước và Đàm Như Ý đưa bà về nhà trước. Nhưng bà cụ Thẩm lại không chịu, sợ đi về rồi ngộ nhỡ ông cụ Thẩm có mệnh hệ gì thì mình không thể đưa
ông đi đoạn đường cuối cùng.
Gần tối, ba của Thẩm Tự Chước là
Thẩm Tri Hành và chú ba Thẩm Tri Thường cùng chạy đến. Trừ thím ba của
Thẩm Tự Chước thì con cháu nhà họ đã tề tụ đông đủ.
Lần này trong lòng mọi người đều có linh cảm, tin dữ như thanh kiếm sẽ rơi xuống đầu
lúc nào chẳng biết. Tất cả đều thấp thỏm hấp tấp, vừa dự tính tình huống xấu nhất, vừa ôm lòng chờ mong vào vận may cuối cùng: hai lần trước đã
gắng gượng vượt qua, mong lần này cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Chỉ có chờ đợi vô tận, mà chờ đợi càng làm cho người ta hoảng sợ hơn trước
bất kỳ sự thật nào, bởi vì bạn không biết điều bạn chờ đợi cuối đến cuối cùng là cái gì.
Lúc rạng sáng, ông cụ Thẩm lại bị đưa vào phòng phẫu thuật lần nữa.
Lần này không ra nữa.
——
Tiếp đó, mọi người nối đuôi nhau bắt đầu từng bước chuẩn bị tang lễ.
Lúc đầu, bà cụ Thẩm khóc đến ngất lịm, nhưng vào ngày hỏa táng thi thể ông
cụ Thẩm đã bình tĩnh lại, chỉ nói: "Dầu gì cũng cảm ơn thời tiết thành
phố nóng bức. Nếu giống như năm trước mà ở trong linh đường ba ngày ba
đêm, ngay cả nói ly biệt cũng không thể gọn gàng mới hành hạ."
Ba người con trai, người lớn nhất cũng đã sáu mươi tuổi, tất cả đều tung
hoành ngang dọc mà bà cụ Thẩm còn phải an ủi bọn họ: "Lão già đi cũng
tốt, nửa năm này ông ấy cũng không thoải mái, xuống lầu còn phải nhờ
người cõng, mẹ nhìn thấy cũng phải nghẹn đến sợ. Được rồi, sống hơn tám
mươi tuổi rồi, cũng coi là chuyện vui."
Vậy mà Đàm Như Ý theo sát bên cạnh bà cụ Thẩm một tấc cũng không rời, phải biết nếu nói về đau
buồn thì không ai bằng bà. Làm vợ chồng hơn sáu mươi năm, dãi nắng dầm
mưa mới đi được đến đây, đã giao hẹn phải chết cùng nhau để tránh khỏi
để lại một người đau lòng. Vậy mà thế gian sao có thể toàn vẹn mọi
chuyện, có thể nắm tay nhau cả đời đã là không dễ.
Theo ý ông cụ Thẩm lúc còn sống, tro cốt phải đưa về chôn cất với ông bà.
Sau khi an táng, tất cả hiếu nam hiếu nữ lần lượt dập đầu dâng hương. Đàm
Như Ý quỳ gối bên cạnh Thẩm Tự Chước, lúc cúi người dập đầu chợt thấy
ngón tay Thẩm Tự Chước run lên, mới phát hiện có tàn hương nóng bỏng rơi xuống mu bàn tay anh.
Hai tay Đàm Như Ý cũng run lên theo, nhắm
chặt hai mắt dưới hương tro tiền vàng sau khi đốt nồng nặc trong hơi
thở, không suy đoán sự khó chịu của Thẩm Tự Chước.
Sau khi đưa
tang, đội ngũ lần lượt trở về, chỉ chờ sau bảy ngày đưa đèn thì trở lại
lập bia xây mộ. Cả đời này hoàn toàn yên nghỉ trong quan tài.
Thẩm Tự Chước không lên xe mà kéo Đàm Như Ý, nói: "Cùng anh đến một nơi."
Dọc theo con đường nhỏ bên cạnh nghĩa địa, hai người đi về phía sườn núi.
Gió núi mênh mông cuồn cuộn, thổi cuốn những đám mây trắng trên đỉnh
đầu, thời gian qua nhanh như phù du.
Hai bên đường đều là cỏ dại, chờ đến khi tới nơi, ống quần đã dính đầy thương nhĩ(*). Cỏ cây nồng
nặc, có loại hơi thở lạnh khủng khiếp, Thẩm Tự Chước chợt đưa ngón tay
chỉ về đống đổ nát ở phía xa, "Đó là nhà cũ họ Thẩm."
Đàm Như Ý
đi theo phía sau anh, đạp lên cỏ hoang ngang gối, thất thiểu đi tới. Đó
vốn là vị trí của một nơi ở lớn, hôm nay chỉ còn chút đá vụn ngói vụn.
Cũng có hoa dại màu vàng nhạt không biết tên mọc lên từ dưới đống gạch
ngói, đón gió khoe thâ, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Vốn là kết cấu
nhà cũ, hôm nay cũng đã không nhìn ra, vẫn còn có ao chứa chứa nước mưa
để giặt quần áo năm xưa, bên trong tất cả đều là cành khô lá héo úa.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Đàm Như Ý đối diện với cái chết, khi còn
bé ông cụ hàng xóm qua đời cô cũng đã nhìn thấy rồi. Nhưng dù sao năm
tháng xa xưa, đâu nào giống gần gũi như bây giờ. Chỉ trong thời gian
ngắn mà sống chết đảo ngược. Mà đối với những người khác trên toàn thế
giơi thì ngày đó vẫn là một ngày bình thường. Có viên chức nhỏ thăng
chức tăng lương, có thiếu niên đỏ mặt một lòng tỏ tình với cô gái mình
yêu, có trẻ em tan học về nhà, ở đầu đường mua một que kem thường ăn. . . . . .
Sống chết vốn là một chuyện quan trọng nhưng ở giữa chúng sinh lại giống như rất nhỏ bé.
Bóng dáng Thẩm Tự Chước tiêu điều, yên lặng nhìn ao giặt quần áo mọc đầy rêu xanh, "Mấy ngày nữa là có thể đưa ông nội về hái cam rồi." Tiếng nói
rất khẽ, vừa nói ra khỏi miệng đã bị gió núi thổi tiêu tán.
Trái
tim Đàm Như Ý đau xót như bị kim châm, nước mắt nhanh chóng muốn rơi
xuống. Cô tiến lên một bước, ôm chặt lấy Thẩm Tự Chước từ phía sau. Dùng hết sức giống như muốn cho anh thêm vài phần ấm áp.