Võ Hạ Uyên không thèm để ý đến người phụ nữ kia, nhanh chóng nói với nhân viên: *Vui lòng liên hệ giúp tôi, tôi có việc gấp muốn tìm chồng tôi”
“Nghe không hiểu tiếng người à?” Nữ Quản lý khoanh tay, chậm rãi bước tới: “Xin hỏi cô bị bệnh ảo tưởng à?”
“Xin hỏi cô bị bệnh ngứa mồm à?” Trần Anh Thư ra mặt không hề sợ hãi: “Thím tôi đang nói chuyện, cô có quyền chen vào à?
“Cô là ai?” Nữ quản lý nổi giận lôi đình: *Có tin tôi kêu người ném cô ra ngoài không hả?”
“Cô làm tôi sợ quái” Trần Anh Thư giả vờ sợ hãi: “Đây là Tập đoàn Phong Thiên, cô là cái thá gì chứ? Thật sự coi mình là bà chủ à?
Lên giọng bao nhiêu lần rồi người ta cũng có thèm để ý đến cô đâu.”
Nữ Quản lý bị chọc tới chỗ đau, sắc mặt trở nên dữ tợn, giơ tay lên định đánh Trần Anh Thư, Võ Hạ Uyên vô thức muốn ngăn cản, nhưng sau đó lại lùi lại, Trần Anh Thư tiến lên đánh ngã nữ Quản lý.
Trần Anh Thư xoay người một cách khéo léo, sau đó nhấc chân lên đá, nữ Quản lý lập tức ngã nhào xuống đất.
“AI” Nữ Quản lý tức giận hét lên.
Võ Hạ Uyên che tai lại, sau đó có một người chạy tới chỗ cô: “Bà chủ?”
Võ Hạ Uyên nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phùng Bảo Đạt, trong lòng đột nhiên muốn khóc: “Phùng Bảo Đạt, Tấn Phong anh ấy..”
“Có chuyện gì vậy?” Trương Tấn Phong sải bước về phía trước, nhìn Võ Hạ Uyên một lượt từ trên xuống dưới.
Nữ Quản lý nhanh chóng tố cáo: “Tổng giám đốc Trương, bọn họ..”
“Câm miệng!” Trương Tấn Phong lạnh lùng nói: “Lập tức cút khỏi Phong Thiên cho tôi”
Nữ Quản lý kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ kinh hãi. Thái độ này của Trương Tấn Phong, lẽ nào người phụ nữ này… Đúng thật là bà chủ Trương? Nữ Quản lý nghĩ lại những điều mình vừa nói, mặt mũi xám xịt đứng dậy bỏ đi.
“Bây giờ nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải là em đang ở nhà sao?” Trương Tấn Phong nghiêm nghị hỏi.
Võ Hạ Uyên cố bình tĩnh trả lời: “Có lẽ nhà đã bị nổ rồi”
Phùng Bảo Đạt: “…”
Lẽ nào hôm nay chính là ngày tận thế?
Trương Tấn Phong sững sờ, khó hiểu hỏi lại: “Em nói lại một lần nữa đi”
Võ Hạ Uyên gãi đầu: “Tóm lại là có người muốn giết Trần Anh Thư, theo đến tận nhà rồi”
“Em có bị thương không?” Sắc mặt Trương Tấn Phong vô cùng nặng nề, nắm lấy tay Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Trần Anh Thư rất lợi hại, đám người đó đều bị đánh đến nỗi bỏ chạy rồi”
*..” Trương Tấn Phong vô cảm nhìn Trần Anh Thư đang lùi lại phía sau: “Đi theo chú, giải thích từng chữ một”
Mọi người kinh hãi nhìn ông chủ lạnh lùng dẫn hai người phụ nữ bị nghi ngờ là kẻ điên kia vào phòng làm việc.
Trương Tấn Phong tìm đôi dép mới cho Võ Hạ Uyên, sau khi kiểm tra chân cô không có vấn đề gì, anh liền giục cô đến phòng nghỉ tắm rửa. Còn về phần Trần Anh Thư, anh có quá nhiều câu muốn hỏi.
Võ Hạ Uyên nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đợi đến lúc cô thay quần áo ra ngoài thì Trần Anh Thư cũng coi như là đã giải thích xong.
“Đang nghĩ gì thế?” Võ Hạ Uyên đặt tay lên vai Trương Tấn Phong, phá vỡ sự yên tĩnh.
Hai mắt Trương Tấn Phong tối sầm: “Đang nghĩ xem nên từ hôn như thế nào”
“Đừng mài” Trần Anh Thư nghe xong liền đứng dậy: “Chú hai, chú tức giận thế nào cũng được, nhưng đừng hủy hôn”
“Sao thế, cháu vẫn thích Trương Thiên Định à?” Trương Tấn Phong nhíu mày.
Trần Anh Thư lắc đầu: “Cháu không thích, nhưng bố cháu thích, ông ấy không dễ dàng gì mới để cháu yên ổn, nếu như chú hai từ hôn, người gặp phiền phức vẫn sẽ là cháu.”
“Đặt một quả bom nguy hiểm như cháu ở nhà họ Trương, chú thật không yên tâm”
Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
“Chẳng phải chú hai thích tận dụng mọi thứ sao?” Trần Anh Thư nghiêng nghiêng đầu, nở một nụ cười tỉnh quái: “Cháu rất lợi hại đó.”
Trương Tấn Phong dựa lưng vào ghế, có chút hứng thú: “Nói thử xem”
“Cháu có thể làm hacker, vệ sĩ, bàn chuyện làm ăn hay làm cảnh đều được!” Trần Anh Thư nghiêm túc nói.
Trương Tấn Phong im lặng vài giây: “Câu