“Anh..” Đỗ Minh Châu khóc thút thít, cô †a cầm chặt lấy ống tiêm trong tay, rất muốn dùng thứ này để làm Trương Tấn Phong ngậm miệng lại, nếu như vậy thì anh sẽ không nói những lời làm cô ta đau lòng nữa.
Cửa phòng bệnh được mở ra, Phùng Bảo Đạt không có biểu cảm gì đứng ở trước cửa: “Bác sĩ Đỗ, xin hỏi cô đã khám xong chưa?
Tổng giám đốc Trương còn phải nghỉ ngơi nữa”
Trong phòng bệnh này lắp đầy camera giám sát, trên người của Trương Tấn Phong cũng có đầu báo nhiệt.
Đỗ Minh Châu tưởng rằng ông chủ năm trong kia thì cô ta muốn làm gì thì làm sao?
Phùng Bảo Đạt thầm cười lạnh.
Đỗ Minh Châu vội vã lau vệt nước mắt còn trên mặt đi, cầm lấy khay của mình rồi đi ra ngoài.
“Tôi không tin Đỗ Minh Châu, tìm mấy chuyên gia đến đây” Trương Tấn Phong lạnh lùng dặn dò, anh không yên tâm Võ Hạ Uyên, anh không ở đó, Võ Hạ Uyên lại đang mang thai, nếu như thắt lưng bị đau thì phải làm thế nào?
Quan trọng hơn là Đỗ Minh Châu cứ quấn lấy anh, không biết rằng cô sẽ nghĩ thế nào.
Thật ra ban đầu Võ Hạ Uyên cũng rất rộng lượng, thế nhưng Đỗ Minh Châu lại không biết thân biết phận, hai ngày nay cứ gọi điện cho cô.
“Tấn Phong đã ngủ rồi, thế nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục cho lắm, phải ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa.” Hai chữ “Tấn Phong” phát ra từ mồm cô ta càng trở nên dịu dàng, động lòng người
“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Thế nhưng Phùng Bảo Đạt lại gọi điện nói với tôi rằng, tình hình đã trở nên ổn định rồi”
“Tôi mới là Bác sĩ!” Đỗ Minh Châu im lặng vài giây rồi nói vô cùng cứng rắn: “Cô Võ sao lại không tin tôi chứ, có phải là đang sợ cái gì không?”
Võ Hạ Uyên thản nhiên trả lời: “Người đang sợ hãi là cô, Đỗ Minh Châu, nếu thật sự cô đã đạt được mục đích thì không cần phải gọi điện cho tôi nhiều như thế này, hơn nữa tôi nhất định phải nói, tay nghề của cô vẫn còn non lắm.”
Dừng lại một lúc, bên kia đột nhiên cúp điện thoại.
Võ Hạ Uyên có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Đỗ Minh Châu, thế nhưng cô cũng không cảm thấy dễ chịu, dù sao mấy ngày hôm nay đều là Đỗ Minh Châu ở bên cạnh chăm sóc cho Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên hiểu rằng, một trong hai người họ nghe thấy được âm thanh của đối phương thì có thể sẽ mất khống chế.
Bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, đành nhịn đi thôi.
May mà chính phủ đã có cơ cấu chữa bệnh kịp thời, bệnh UV tạm thời không còn truyền rộng nữa, đã xuất hiện thuốc chữa bệnh, ngoại trừ mấy người chết lúc đầu thì tất cả đều có thể sống tiếp.
Ngày Trương Tấn Phong trở về nhà đã là nửa tháng sau.
Lúc ấy Võ Hạ Uyên đang học cắm hoa.
Trương Tấn Phong không có ở đây, Võ Hạ Uyên luôn giữ cho tâm trạng mình được thoải mái, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé. Nghe được tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên tưởng là quản gia nên không quay đầu lại: “Không mua được xương về sao?”
“Muốn hầm cho anh ăn sao?” Trương Tấn Phong cười hỏi.
Ngón tay của Võ Hạ Uyên đột nhiên ngừng lại, cây kéo trong tay cô rơi xuống bàn, Trương Tấn Phong nhìn thấy thế thì chau mày lại: “Em cẩn thận một chút.”
Giây tiếp theo, Võ Hạ Uyên bổ nhào vào lòng của Trương Tấn Phong.
“Cẩn thận.” Trương Tấn Phong vững vàng ôm lấy Võ Hạ Uyên, ngửi hương thơm trên người cô, nhắm chặt mắt lại: “Nhớ em chết đi được.”
“Anh nhớ ở đâu hả!” Võ Hạ Uyên vừa khóc vừa than: “Anh còn chẳng thèm gọi điện cho em”
“Ngày nào Phùng Bảo Đạt cũng gọi cho em” Trương Tấn Phong nói: “Anh cũng sợ nếu như bệnh không khỏi, vậy thì em và con phải làm sao?”
“Bây giờ thì sao?” Vành mắt của Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô đẩy anh ra, ôm lấy cánh tay của anh: “Còn có chỗ nào thấy khó chịu không?”
“Không có.” Trương Tấn Phong lắc đầu, anh đã kiểm tra ở bệnh viện năm lần rồi, sau khi chắc chắn không sao nữa thì anh mới dám về.
“Đừng rời xa em nữa.” Võ Hạ Uyên ôm chặt lấy Trương Tấn Phong: “Anh không ở đây, con cứ quấy em, lưng đau cũng không có ai xoa cho.”
“Được rồi được rồi, đừng nói nữa” Trái tim của Trương Tấn Phong sắp tan chảy ra rồi, anh cúi người ôm lấy Võ Hạ Uyên, bế cô về phòng ngủ.
“Ngoan ngoãn khai báo, ở bệnh viện đã nói gì với Đỗ Minh Châu rồi?’ Võ Hạ Uyên đè cổ anh ra, hung dữ hỏi.
“Có ông trời làm chứng.” Trương Tấn Phong giơ hai tay lên: “Trừ ba ngày đầu