Gặp mặt Tại khách sạn ở An Giang.
Trước cửa phòng tổng thống, Đỗ Minh Châu chậm rãi bước vào dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, sắc mặt cô ta lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng khi cửa phòng đóng lại, cô ta không còn chút sức lực quỳ xuống dưới đất, từ đầu đến chân đều lộ rõ sự kinh hoàng.
Sắp bắt đầu rồi…
Đỗ Minh Châu nhìn chằm chằm điện thoại di động, như thể trong giây phút tiếp theo một con quái thú sẽ chui ra từ bên trong, nuốt lấy xương cốt của cô ta không còn một chút nào.
Không bao lâu sau, điện thoại di động vang lên, Đỗ Minh Châu run lên một cái, suýt chút nữa đã ném chiếc điện thoại ra ngoài, tiếp sau đó cô ta giống như nghĩ ra một cái gì đó, nơm nớp lo sợ bấm nút nghe điện thoại.
“Cô Đỗ, tối mai có một buổi lễ hội hóa trang, Tổng giám đốc Trương hi vọng cô sẽ đến, ở đó có một người đàn ông tên là Triệu Hải Phong, mong cô nhất định phải khiến đối phương hài lòng”. Giọng điệu giao phó công việc của đối phương nhấn mạnh vào hai chữ “hài lòng”.
Đỗ Minh Châu đáp lại một tiếng, cô ta đột nhiên lấy hết can đảm nói: “Tôi có thế cùng Tổng giám đốc Trương.
“Tít tít tít” Cuộc gọi đã chấm dứt.
Đỗ Minh Châu yên tĩnh một lúc, sau đó cuộn mình lại, bật khóc thành tiếng.
“Lễ hội hóa trang tối mai Đỗ Minh Châu sẽ đi” Võ Đức Duy đem bộ lễ phục đã chuẩn bị cẩn thận từ trước đưa cho Võ Hạ Uyên, phía trên còn có một chiếc mặt nạ tỉnh xảo: “Thật sự không cần anh đi cùng sao?”
“Không cần” Võ Hạ Uyên khẽ nói, cô biết Võ Đức Duy đang lo lắng điều gì, nhưng cô không những không sợ hại, thậm chí còn có chút mong đợi.
Võ Đức Duy bối rối liếc nhìn Võ Hạ Uyên một cái.
Lễ hội hóa trang của An Giang được tổ chức tại một trong những địa điểm đắt đỏ nhất, trong những năm trở lại đây phần lớn giới thượng lưu thường tụ họp để tìm kiếm những phương thức giải trí và thú vui tiêu khiển, ở hội trường mọi người đều đeo mặt nạ, không cần phải kiêng nể thân phận, giai cấp, có thể thỏa sức mà hưởng thụ Võ Hạ Uyên mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh được búi cao lên, đeo một chiếc mặt nạ tinh xảo màu đen xen lẫn ánh tím đầy tinh xảo, phía mắt bên phải còn có một chiếc lông vũ màu sắc.
Tất cả khiến cô trông thật lộng lẫy và mê người, đôi mắt trong suốt nước, cô vô tình cười một cái, mang theo vẻ đẹp diễm lệ nhàn nhạt.
Trong hội trường có không ít người ngước nhìn theo Võ hạ Uyên, vóc dáng gợi cảm ẩn hiện dưới bộ lễ phục đầy thu hút, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.
‘Võ Hạ Uyên không một chút để ý, từ trong đám người khóa chặt thân ảnh của Đỗ Minh Châu.
Rất nhanh, Võ Hạ Uyên đã tìm thấy được mục tiêu.
Mặc dù cách một lớp mặt nạ, nhưng Võ Hạ Uyên chỉ cần liếc qua cũng nhận ra cô ta, hơn một năm nay không ngày cô có thể quên được, hận không thể ăn tươi nuốt sống, bóp chết người phụ nữ này!
Nếu như cô ta không đặt vi-rút X vào trong người cô, nếu như không có sự dung túng của Trương Tấn Phong thì làm sao đứa con của cô có thể chết non được?
Nhưng mà rất kỳ quái… Võ Hạ Uyên nhíu mày.
Đỗ Minh Châu thẳng lưng đi tới chỗ người đàn ông trung niên, người đàn ông kia mặc dù chăm chút chải chuốt, nhưng thân hình vẫn khó coi như cũ, đầu hói, đôi mắt vẩn đục đang quan sát Đỗ Minh Châu, càng khiến người ta nghĩ không ra chính là Đỗ Minh Châu vậy mà lại ra ngồi cạnh ông ta, thoạt nhìn hai người họ có vẻ như quan hệ rất thân thiết.
Cái này Võ Hạ Uyên nhìn không hiểu, nếu như Đỗ Minh Châu là người phụ nữ của Trương Tấn Phong thì sao lại có thể cùng người đàn ông khác dây dưa không rõ? Hơn nữa dựa vào tính cách của Đỗ Minh Châu, loại đàn ông này đến nhìn cô ta cũng sẽ không thèm liếc nhìn đến một cái.
Võ Hạ Uyên dứt khoát tìm một chỗ ngồi có tầm nhìn rộng lẳng lặng quan sát, đồng thời quan từ chối những người đàn ông đến bắt chuyện với cô.
Rất nhanh, người đàn ông đã không kiềm chế được, đưa một tay luồn vào trong váy của Đỗ Minh Châu, thái độ ghét bỏ của Đỗ Minh Châu rất rõ ràng, nhưng lại lo lắng cái gì đó, không có đẩy ra.
Điều này thật thú vị, Võ Hạ Uyên chống cảm thưởng thức, đợi đến lúc Đỗ Minh Châu viện cớ đi vệ sinh, im lặng đuổi theo.
“Rác rưởi! Hèn hạt Đi chết đi!”
Võ Hạ Uyên dựa vào vách tường trên hành lang, nghe tiếng mảng chửi hung dữ của Đỗ Minh Châu trong phòng vệ sinh, dường cô ta kìm nén rất lâu, trong giọng nói còn mang chút nghẹn ngào.
Đỗ Minh Châu cố gắng điều chỉnh lại tâm tình, khuôn mặt cô ta lại hiện lên một nụ cười, từ nhà vệ sinh bước ra nhưng lại bị một người phụ nữ xa lạ chặn đường.
Tâm trạng Đỗ Minh Châu rất không tốt: “Cô không có mắt sao? Tránh ra!”
Người phụ nữ đứng trước mặt cô ta,