“Dù sao tôi cũng phải nhìn thấy anh ấy!”
Đỗ Minh Châu gào lên trong nước mắt.
Cánh cửa bị đẩy ra một cách mạnh mẽ, Phùng Bảo Đạt vẻ mặt không kiên nhẫn, sau đó nhìn vào bên trong, cùng với Đỗ Minh Châu mà đờ đẫn một tiếng: “Bà chủ?”
Đỗ Minh Châu cả người run lên, chậm rãi tiến vào: “Tại sao lại ở chỗ này?”
Võ Hạ Uyên thưởng thức dáng vẻ như sắp chết tới nơi của Đỗ Minh Châu, cô vẫn mặc trên người áo sơ mi của Trương Tấn Phong, tóc dài đến vai, bộ dạng lười biếng, Võ Hạ Uyên lắc lắc cốc nước: “Như những gì cô nhìn thấy đó.”
“Cô đang ở cùng với anh ấy?” Đỗ Minh Châu hỏi lại Phùng Bảo Đạt chế nhạo: “Phí lời, trong lòng Tổng giám đốc Trương chỉ có một mình bà chủ, không ở cùng với bà chủ chả lẽ ở cùng cô sao?”
Võ Hạ Uyên không nói một lời, như thể thừa nhận những gì Phùng Bảo Đạt nói.
Đỗ Minh Châu gào lên: “Cô đừng quên!
Người anh ấy lựa chọn ban đầu là tôi!”
Võ Hạ Uyên cười nhẹ, như xem một chú hề: “Tại sao lại chọn cô, không phải trong lòng cô rõ hơn ai hết hay sao?”
Ánh sáng trong mắt Đỗ Minh Châu lập tức bị dập tắt, đây là đòn sát thủ của cô ta, cô ta định lợi dụng nó trước khi hiểu lầm giữa hai người được giải quyết, nhưng không ngờ rằng Võ Hạ Uyên đã biết hết!
“Đồ đê tiện, mày!” Đỗ Minh Châu hung ác: “Mày là đồ đê tiện!”
Sự hận thù trong mắt cô ta rất nhanh liền hiện lên.
Võ Hạ Uyên không sợ, so với oán hận, cô càng hận Đỗ Minh Châu không thể chết ngay lập tức!
“Phùng Bảo Đạt” Giọng nói trâm thấp.
khàn khàn vang lên, anh nghiêm nghị dựa vào cửa phòng ngủ, không biết đã tỉnh lại từ lúc nào: “Vả nát cái miệng của cô ta cho tôi”
Phùng Bảo Đạt nhấc tay lên, một vệ sĩ áo đen bước vào ngay lập tức.
Đỗ Minh Châu bị giữ chặt, cô ta có thể chịu đựng sự tàn nhãn của Trương Tấn Phong, nhưng không thể chịu được sự hiện diện của Võ Hạ Uyên! Cô nhìn Trương Tấn Phong mà nước mắt giàn giục, thút thít phát ra từng chữ: “Vì sao anh lại đối xử với em như vậy?”
“Tại sao tôi lại không được đối xử như vậy với cô?” Trương Tấn Phong hỏi lại Đỗ Minh Châu ngẩn người, đồng thời ý trong lòng đan xen điên cuồng, khiến cô ta càng muốn xé nát Võ Hạ Uyên.
Ánh mắt cô bị Trương Tấn Phong chú ý tới, ánh mắt người đàn ông lóe lên tia lạnh lùng, anh bước tới, ôm lấy Võ Hạ Uyên, dự phòng không cho Đỗ Minh Châu làm chuyện gì nguy hiểm, đồng thời dặn dò Phùng Bảo Đạt: “Kéo người ra ngoài rồi hãng động thủ, còn nữa, trực tiếp đóng băng “
Đỗ Minh Châu đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn về phía Trương Tấn Phong.
Trương Tấn phong không động đậy: “Chỉ là một năm cho sự trừng phạt, là cái giá mà cô đáng phải trả “
“Cái, cái giá gì chứ…” Đỗ Minh Châu run rẩy hỏi.
“Để trèo lên đến vị trí này, cô đã phạm vào chuyện gì còn cần tôi phải nói sao? “
Đỗ Minh Châu vội vàng nói: “Nhưng tất cả cái đó là do anh đều đã che giấu giúp eml”
“Cô nghĩ rằng, tôi dựa vào đâu mà giúp cô?” Giọng điệu của Trương Tấn Phong trở nên lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười, giống như kẻ bất lương sắp nuốt chửng người khác: “Tích lũy đủ nhiều, mới có thể một lần liền giết sạch”
Hai vai Đỗ Minh Châu run lên, những việc đã làm… Cô ta đều cẩn thận nhớ lại, càng nghĩ càng sợ hãi, cho dù không chết, cô ta cũng sẽ ở trong đó cả đời! Vậy đây là mục đích của Trương Tấn Phong hay sao? Đỗ Minh Châu chợt nhận ra, cô ta luôn cho rằng có một người đàn ông cho mình chút hơi ấm, nhưng cô ta không ngờ rằng anh lại làm cho mình sống dở chết dở, sống không được mà chết cũng chẳng xong!
“AI Trương Tấn Phong!” Đỗ Minh Châu hai mắt đỏ hoe, lúc này tất cả yêu thích cùng chấp niệm tại giây phút đều biến thành nỗi hận thấu xương!
Trương Tấn Phong vẻ mặt bình tĩnh, trâm giọng hỏi Võ Hạ Uyên: “Thế này đã đủ chưa?
Hay là giao cho anh trai của em?”
Vốn dĩ anh muốn giữ Đỗ Minh Châu thêm một thời gian, nhưng thời gian của anh… Anh không muốn đợi nữa, đã có Võ Hạ Uyên ở đây, bây giờ, anh cần trực tiếp, dứt khoát bàn giao lại cho cô.
“Trước tiên cứ như vậy đi” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói: “Nếu không đủ, em sẽ lại gọi anh trai”
“Ừ” Trương Tấn Phong nghiêm nghị nhìn vào mắt Võ Hạ Uyên, hiện tại cô đã có người dựa vào, tuy rằng không phải chính mình, nhưng vậy cũng tốt.
Võ Hạ Uyên không tin rằng Phùng Bảo Đạt không biết mình đang ở đó, hẳn là trong màn vừa rồi Phùng Bảo Đạt cố tình làm vậy.
Còn về phía Trương Tấn Phong… Võ Hạ Uyên đột nhiên trợn trừng mắt, tiến lên đỡ lấy người đàn ông này, trong lời nói có một tia lo lắng không che giấu được: “Làm sao vậy?”