“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Võ Đức Duy dịu dàng đến mức sắp vắt ra nước: “Ngủ có ngon không?”
Võ Đức Duy vừa nói vừa đứng dậy, đi tới bên chân cầu thang, đưa tay về phía Trần Anh Thư.
Khuôn mặt của Trần Anh Thư còn ẩn chứa vẻ mê mang, nhưng chỉ trong nháy mắt cô ấy cũng đã rất nhanh có thể hòa nhập vai vào vai diễn: “Cũng tạm được, có khách tới nhà sao?”
Võ Đức Duy chỉ “ừ” một tiếng, cũng không có ý định giới thiệu quá nhiều.
Lần này Võ Thư Cầm không cười được nữa, bà ta vừa mới đẩy Ngô Thùy Anh tới trước mặt Võ Đức Duy thì một người phụ nữ xa lạ cũng đột nhiên nhảy ra, điều này chứng tỏ được điều gì? Chứng tỏ răng đây không phải là kế hoãn binh, những gì mà Võ Đức Duy nói đều là thật!
“Cô là ai?” Ngô Thùy Anh lập tức đứng lên, tràn đầy địch ý mà chất vấn Trần Anh Thư.
Trần Anh Thư mới vừa đặt tay mình vào tay của Võ Đức Duy, nhìn liếc qua một cái tình huống trước mặt thì lập tức hiểu rõ, cô ấy dịu dàng cười một tiếng, giây sau cả người đã dựa sát vào trong ngực của Võ Đức Duy: “Cô cảm thấy thế nào?”
Võ Đức Duy lại ngửi thấy được mùi thơm kia, sự mềm mại trong ngực khiến cho đại não anh nháy mắt trống rỗng.
“Cô!” Hai hốc mắt của Ngô Thùy Anh lại đỏ lên vì tức: “Cô đúng là không biết xấu hổ!”
“Cô nói cái gì?” Võ Đức Duy lạnh lùng nhìn sang.
Ngô Thùy Anh bị dọa sợ hết hồn, ấp úng nói: “Không có gì…
Võ Thư Cầm rất nhanh đã bình tĩnh lại, bà ta kéo Ngô Thùy Anh, sau đó lại cười rộ lên nói “Vậy mà lại là bạn gái của Đức Duy, nào nào nào, mau tới ngồi xuống đi”
Trần Anh Thư cực kỳ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Võ Đức Duy, lại khéo léo hợp lòng người lần lượt trả lời những câu hỏi của Võ Thư Cầm, nhìn thấy Võ Hạ Uyên nhưng thái độ tỏ ra cũng quá mức bình thường, kỹ năng ngụy trang của Trần Anh Thư gần như đã đạt điểm tối đa rồi.
“Nhà họ Trần?” Hỏi đến gia thế bối cảnh, ủa Võ Thư Cầm sắc bén lóe lên ộ Ở An Giang dì chưa từng nghe qua nhà họ Trần nhỉ”
“Là nhà họ Trần ở Cần Thơ” Trần Anh Thư nháy mắt mấy cái: “Bố của cháu là Trần Quốc Sinh.”
Chuyện làm ăn của nhà họ Trần hai năm nay giống như gió nổi nước dâng, cô ấy không tin người đàn bà này không biết.
*Ồ, vậy thì dì biết” Võ Thư Cầm làm ra dáng vẻ giống như vừa mới bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy thì cháu với Đức Duy nhà chúng ta cũng coi như môn đăng hộ đối rồi”
“Mẹ!” Ngô Thùy Anh hạ giọng thật thấp khẽ gọi, cô ta đã gấp muốn chết rồi.
“Nhưng mà…” Võ Thư Cầm nhướn mày một cái: “Quan hệ của các cháu vẫn còn chưa chắc chắn mà đã ở chung một chỗ, không tốt lắm nhỉ?”
Nhìn mà xem, đúng là “tiêu chuẩn kép”, nói một đẳng làm một nẻo. Vừa rồi lúc bà ta đem con gái nhét đến bên người Võ Đức Duy, Võ Đức Duy lại gạt bỏ mà không hề chừa lại mặt mũi cho con gái mình, nhưng đến cuối cùng thì cũng chỉ là cái dạng này mà thôi, không phải sao.
“Không có gì không tốt cả.” Trần Anh Thư khôn khéo nở nụ cười: “Cháu và Đức Duy thật lòng thích đối phương, anh ấy cũng đã đồng ý với cháu tết năm nay sẽ đến nhà họ Trần chúng cháu cầu hôn, hơn nữa, bây giờ cũng đã là thời đại nào rồi, người yêu ở chung với nhau không phải là rất bình thường sao”
“Một cô con gái nhà có gia giáo mà lại nói ra những lời như thế này, đúng là không biết thẹn thùng!” Tiếng nói không lớn không nhỏ của Ngô Thùy Anh vang lên.
Trần Anh Thư đè cánh tay của Võ Đức Duy lại, cô ấy muốn đích thân chỉnh đốn cái cô ả này.
“Tôi cũng không có tình nguyện đâu”
Trần Anh Thư cũng không tức giận, ngược lại càng thêm thẹn thùng, cúi đầu nói: “Đức Duy đã đem toàn bộ của đồ đạc của tôi dọn đến đây, anh ấy nói nếu có thể thì tốt nhất là cứ có được một đứa trẻ béo mập rồi, thì đến lúc đó muốn cưới tôi vào trong cửa sẽ càng dễ dàng hơn nhiều.”
“Cùng lắm là bị bố vợ đánh cho một trận mà thôi, vấn đề này không lớn” Võ Đức Duy vô cùng lưu loát tiếp lời.
Trong lòng Trần Anh Thư đột nhiên run lên, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Võ Đức Duy gọi hai g “bố vợ” này, hình như quá thật lòng rồi thì phải Ngô Thùy Anh nhất thời bị chọc tức đến đỏ cả mặt, Võ Hạ Uyên cũng có chút đồng tình với cô ta, đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?
Muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
“Là như vậy à” Võ Thư Cầm rất nhanh lại nghĩ tới một điểm khác: “Về chuyện này, Đức Duy, cháu đã thương lượng với người lớn trong nhà hay chưa?”
Cũng giống như nhà họ Trương, trong nội bộ của nhà họ Võ cũng có những bậc cha chú đức cao vọng trọng, tiền tài của cải không quyết định được, nhưng với chuyện hôn nhân cả đời của con cháu trong nhà, đặc biệt còn là người đứng đầu của một dòng họ, những người đó vẫn rất vui lòng nói lên mấy câu.
Võ Đức Duy gật đầu: “À, tôi có hỏi qua rồi, mấy vị chú bác trong nhà chỉ có một yêu cầu đối với vợ tương lai của tôi mà thôi.”
Võ Đức Duy sâu kín nhìn về phía Võ Thư Cầm: “Phải xuất thân từ gia đình có gia giáo bề thế”
Xuất thân gia giáo bề thế.
Mấy chữ này ngay lập tức bóp chặt tử huyệt của Võ Thư Cầm, cũng có thể nói là bà ta đã tự lấy đá đập lên chân mình. Năm đó nếu như không phải ông cụ nhà họ Võ có tấm lòng lương thiện, bà ta cũng không thể nào trở thành cô chủ của nhà họ Võ, nhưng mà bất kể nói thế nào, sự tranh cãi trong nội bộ nhà họ Võ đối với bà