Chú Triệu tạm thời coi như không thấy một màn này, nhưng mà ông cụ cũng vẫn bị lời nói của Phùng Ngọc Chỉ làm cho dấy lên ngờ vực, đề tài không khỏi rơi trên xuống người Trương Tấn Phong một lần nữa, ông cụ “chậc” một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cháu gái, Tấn Phong hồi phục có tốt không?”
“Vô cùng tốt ạ” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Bác sĩ nói chủ yếu là cần điều dưỡng, anh ấy còn trẻ, không bao lâu nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.”
“Vậy thì tốt” Chú Triệu yên tâm hơn một chút, trong lớp thế hệ nhân tài kiệt xuất đồng trang lứa mới này, người mà ông cụ tán thưởng nhất chính là con trai thứ hai của nhà họ Trương.
Triệu Quang Khải nhanh chóng liếc mắt nhìn Võ Hạ Uyên một cái, sau đó ưỡn ngực nói: “Đáng tiếc, Tấn Phong vừa mới bị thương một trận này, trên tay lại đã không còn thừa lại thứ gì.”
Những lời này của Triệu Quang Khải cũng không phải là nói lung tung, mặc dù giọng nói của anh ta chứa đầy thành khẩn mà tiếc thay cho Trương Tấn Phong nhưng mà ánh mắt lại không ngừng một giây, luôn luôn quan sát sắc mặt của Võ Hạ Uyên.
Dưới mắt nhìn của anh ta, người phụ nữ có nhan sắc mỹ miều như Võ Hạ Uyên, chỉ thích hai thứ duy nhất: Tiền và quyền. Mà Trương Tấn Phong hiện nay đã không thể chiếm được bất cứ thứ gì nữa ếu như bố Trương đối với anh không tốt, việc gạch tên người ra khỏi hộ khẩu là chuyện hoàn toàn có khả năng, dưới tình huống như thế này, Võ Hạ Uyên vẫn sẽ thích Trương Tấn Phong sao?
Mà những thứ Trương Tấn Phong không thể cho được, anh ta lại có thể cho.
Triệu Quang Khải cũng không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì, thật giống như vừa mới gặp Võ Hạ Uyên một lần này thôi lại đã bị cô câu hồn đi mất rồi vậy. Nghĩ tới việc người phụ nữ này sẽ thừa nhận mọi sự vui thích dưới thân thể của chính mình, Triệu Quang Khải cảm giác được cả người anh ta lập tức nổi lên một rừng lửa cháy.
Không chỉ có thế, sự tồn tại của Trương Tấn Phong tựa cơn ác mộng trong mắt của những người đồng trang lứa giống như anh ta, anh là đối tượng khiến cho người lớn trong nhà tranh nhau tán dương, cũng là nhân vật truyền kỳ mà mọi người đều không theo kịp, nhưng anh vậy mà lại có ngày rơi xuống từ trên bậc thềm của thần thánh, chỉ cần vừa nghĩ tới điều này, Triệu Quang Khải cũng đã kích động không thôi, thật giống như là chỉ cân không có Trương Tấn Phong thì anh ta có thể một bước bay lên trời cao vậy.
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng cau mày: “Ai nói trên tay Tấn Phong không còn lại gì: “Hả?” Triệu Quang Khải kinh ngạc, thái độ của người phụ nữ này không hợp lý nhỉ.
“Chỉ cần anh ấy muốn, tất cả mọi thứ đều sẽ không ngừng cuồn cuộn rơi vào trong tay của anh ấy” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói, ngữ khí vô cùng kiên định.
Triệu Quang Khải bị một hòn đá hung ác chặn lại, nghẹn cứng trong cổ.
Chú Triệu võ vai bố Trương mà cười to, sau đó còn giơ ngón tay cái lên, có thể nhìn ra được là ông cụ thật lòng tán dương Võ Hạ Uyên, cuối cùng lại nghiêm nghị trách mắng Triệu Quang Khải: “Với cái đầu óc này của con, đừng có lấy ra để mà làm mất mặt chính mình nữa!”
Triệu Quang Khải tỏ vẻ kiều căng không thành còn bị măng ngược lại, đám mày trên mặt nháy mắt nóng lên hừng hực.
Võ Hạ Uyên ghét nhất chính là kiểu người giống như Triệu Quang Khải, không có bản lĩnh để đứng ở vị trí sánh vai với Trương Tấn Phong, chỉ biết không ngừng mong mỏi đến thời khắc đối phương ngã xuống, nhung mà cho dù Trương Tấn Phong có ngã xuống, cũng có thể bỏ xa những người này một trắm lẻ tám cây số.
“Bố, chú Triệu, mọi người nói chuyện trước đi, con đi lên lầu xem qua một chút.”
Võ Hạ Uyên xem đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ rồi, ngay lập tức đứng dậy nói.
Bố Trương khoát khoát tay: “Đi đi”
Giống như có được năng lực cảm ứng, tâm linh tương thông, Võ Hạ Uyên vừa mới cấy cửa phòng ngủ ra, Trương Tấn Phong cũng lập tức tỉnh lại, nhưng mà trên người người đàn ông toàn là mồ hôi lạnh, trái tim trong lồng ngực đập loạn, anh khàn giọng nhỏ tiếng gọi “Hạ Uyên”, chăn lông bị đè ép nhăn nhúm ở dưới người.
Võ Hạ Uyên nhận ra được có điều gì đó không đúng, vội vàng mở đèn lên, đập vào mắt chính là dáng vẻ nhợt nhạt của Trương Tấn Phong.
“Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên bước tới đỡ người đàn ông từ từ ngồi dậy, nhìn thấy anh đang ấn tay lên vị trí trái tim, nhất thời trong lòng dội lên đau xót không thôi: “Lại đau sao?”
“Ừ” Trương Tấn Phong tựa đầu vào vai Võ Hạ Uyên, hai mắt nhắm nghiền trả lời một tiếng Võ Hạ Uyên thuận thế kéo ngăn kéo tầng thứ nhất ra, nơi đó có thuốc uống mà cô đã bỏ vào trước đó, tìm của Trương Tấn Phong bị viên đạn bản thủng một lỗ, nếu như ngày đó người làm phẫu thuật không phải là Bùi Thịnh, anh chắc chẵn cũng không thể vượt qua được, nhưng mà Bùi Thịnh cũng đã nói qua là sẽ để lại rất ni di chứng sau phẫu thuật, một trong số đó chính là có lúc sẽ không cung cấp đủ máu, trái tim co thắt quá nhanh dẫn đến tình trạng đau đớn cùng choáng váng cho Trương Tấn Phong.
Chứng tật này không có biện pháp trị dứt điểm, chỉ có thể từ từ thích ứng, Võ Hạ Uyên đút Trương Tấn Phong uống thuốc, sự chua xót trong lòng dâng lên từng tầng từng tầng một, đây đã từng là người kiêu ngạo vô song đến như thế nào, hôm nay lại đau bệnh quấn thân, còn phải chịu sự bình luận rèm pha của loại mặt hàng giống như cái tên Triệu Quang Khải kia nữa! Vừa mới nghĩ tới như vậy, Võ Hạ Uyên lập tức có chút