Trợ lý Phùng đã nói ra tiếng lòng của mọi người, gần đây thật sự là bận đến tối tăm mặt mũi. Tổng giám đốc Trương nói rẵng đưa mọi người đến đây là để thư giãn, nhưng thực chất là vừa ăn vừa nói chuyện công việc.
Làm việc hùng hục cả nửa tháng trời, thậm chí một số người đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải làm việc đến chết rồi.
Mà hành động của Võ Hạ Uyên, đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của mọi người.
Ngày trước mọi người đều nghĩ rằng sẽ chẳng có người phụ nữ nào có thể khống chế được Tổng giám đốc Trương, cho đến hôm nay khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên, thì bỗng trong lòng bọn họ dâng lên một cảm giác gọi là nước chảy thành sông, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến. Chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất. Mấy người đàn ông ở đó đều cảm thấy vợ của bọn họ là đẹp nhất, đặc biệt là dáng vẻ khi cười. Đúng là Tổng giám đốc.
Trương, mắt nhìn của anh cũng bỏ xa bọn họ đến mấy con đường.
“Bùi Phương Dung, không phải cô đang giảm béo sao? Ăn rau đi chứ” Có người nói.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên có phần tế nhị.
Bùi Phương Dung là người phụ nữ mà vừa rồi đã phản bác lại Võ Hạ Uyên, cô ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, cầm đôi đũa lên: “Được thôi.”
©ó vài người thoáng đưa mắt nhìn nhau, chuyện Bùi Phương Dung thích Tổng giám đốc Trương cũng không phải là bí mật gì, còn có người đã từng cho rằng cô ta khá hợp với Tổng giám đốc Trương. Cho đến ngày hôm nay khi bọn họ nhìn thấy tận mắt vợ của Tổng giám đốc mới nhận ra rằng cô ta thực sự kém xa bà chủ. Chỉ nói đến ngoại hình thôi cũng đã thua xa rồi.
Ánh mắt của Bùi Phương Dung nhìn Trương Tấn Phong lộ liễu đến vậy, nhưng Võ Hạ Uyên lại làm như không thấy gì.
Du Dương ghé vào tai Võ Hạ Uyên nói thầm: “Cậu không lo lắng chút nào sao?”
Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, về phương diện này cô hoàn toàn yên tâm, người đàn ông ở bên cạnh cô đã trao cho cô thứ tình yêu có sức nặng như mạng sống vậy.
Tổng giám đốc Trương bị bắt tại trận như vậy, làm gì còn tâm trạng mà làm việc cơ chứ, chỉ muốn nhanh chóng về nhà dỗ dành cô vợ bé nhỏ của anh mà thôi.
Trước khi chia tay, Võ Hạ Uyên còn muốn dặn dò Trần Anh Thư và Du Dương đừng nói ra thân phận hiện tại của Trương Tấn Phong, nhưng lại bị người đàn ông này ngăn lại: “Nguyễn Minh Thư đã biết cả rồi, thậm chí bên phía anh trai em cũng không quan trọng nữa, đều là người của mình cả, bọn họ sẽ hiểu thôi.”
Võ Hạ Uyên “Ừm” một tiếng, liếc thấy Bùi Phương Dung vẫn còn đang nhìn chăm chằm Trương Tấn Phong, nói: “Em không thích cô tạ”
Trương Tấn Phong hơi sững sờ, quay đầu lại nhìn mới nhất thời hiểu ra ý của Võ Hạ Uyên muốn nói là gì: “Đợi sau thời gian này.
anh sẽ điều cô ta tới trông coi việc kinh doanh ở nước ngoài.”
Thấy Trương Tấn Phong thoả hiệp với cô nhanh như vậy, ngược lại Võ Hạ Uyên cảm thấy hơi ngại, vừa tin tưởng nhưng lại vừa có chút gì đó bài xích trong lòng, dường như hơi đề phòng: “Không cần đâu, em chỉ nói vậy thôi.”
“Không được, nhất định phải đảm bảo cho tâm trạng của bà xã luôn được tốt.”
Trương Tấn Phong cẩn thận thắt dây an toàn cho Võ Hạ Uyên, đặt lên môi cô một nụ hôn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về nhà thôi: Bùi Phương Dung đứng trong làn gió, nhìn theo chiếc xe phóng đi xa dần, sắc mặt ngập tràn sự thất vọng.
Trần Anh Thư nhếch miệng khinh thường, nói nhỏ với Du Dương: “Cô ta tỏ vẻ gì vậy chứ? Thích một người đàn ông đã có vợ mà cũng không biết xấu hổ?”
Du Dương vô cùng đồng ý với Trần Anh Thư, nhưng da mặt cô mỏng, không hay bàn tán về người khác, chỉ nói: “Kệ cô ta đi, chúng ta về thôi.”
Đợi đến khi lửa giận trong lòng đã nguôi ngoai, suốt cả chặng đường Võ Hạ Uyên vẫn cố chấp nhận sự thật rằng Trương Tấn Phong chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Kh Sau khi đã chấp nhận được sự thật này thì một cảm giác tự hào bất chợt trào dâng lên trong lòng cô. Tấn Phong của cô quả thật là một người đàn ông vô cùng ưu tú.
Ở nhà, bọn họ thuê một cô bảo mẫu tạm thời, giá thuê tương đối cao, chỉ khi nào cần mới gọi cô ấy đến, chủ yếu là để chăm sóc cho Bào Ngư. Võ Hạ Uyên đón lấy đứa con của mình từ trên tay cô bảo mẫu, nói dăm ba câu, tiện thể tiễn cô bảo mẫu ra về.
Trương Tấn Phong giang tay ôm cả hai người một lớn một bé vào lòng từ phía sau.
Võ Hạ Uyên bật cười: “Anh làm gì vậy?”
“Đồ ăn bên ngoài thật khó ăn.”
Võ Hạ Uyên lập tức hiểu ra: “Anh chơi cùng con trai đi, muốn ăn gì để em nấu?”
“Bánh ngọt.” Trương Tấn Phong dõng dạc nói.
Võ Hạ Uyên im lặng không nói gì, sau một thời giai ‘a Bào Ngư cũng sẽ biết ăn bánh ngọt. T: Ic đó hai cha con bọn họ sẽ ăn cùng nhau sao? Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã thấy… Đây quả là một cảnh tượng tươi đẹp. Trong lòng cô dâng lên một cảm giác ngọt ngào.
Làm bánh ngọt xong,