Trở lại phòng ngủ, Võ Hạ Uyên giúp Trương Tấn Phong cởi áo khoác ngoài, năm xuống cùng anh, người đàn ông tựa vào trong lòng cô, hô hấp dần trở nên vững vàng.
Võ Hạ Uyên khẽ vuốt ve sau lưng anh, không cần nói nhiều lời an ủi.
“Buổi tối ăn không nhiều, chút nữa uống cốc sữa nóng được không?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.
Trương Tấn Phong rầu rĩ lên tiếng, đầu vẫn thấy choáng váng. Bùi Thịnh đã dẫn dò, ngàn vạn lần đừng để tâm trạng bị lên xuống thất thường, nếu không sẽ để lại nhiều di chứng sau phẫu thuật, vốn anh không để tâm tới nhưng xem ra bây giờ thật đúng như vậy.
Cũng không có cách nào, xiềng xích trên người được gỡ bỏ, trong lòng anh không quá vui thích, chính là thấy thoải mái hơn.
“Một đêm nay thôi.” Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên.
Võ Hạ Uyên sửng sốt một lúc mới hiểu được anh muốn nói là mềm yếu đêm nay thôi, mỉm cười nói: “Bao lâu cũng được, em ở cùng anh.”
Đáy lòng của Trương Tấn Phong như có dòng suối treo veo, mang theo hy vọng dào dạt, nếu hết thảy mềm mại này là vì gặp được Võ Hạ Uyên, thì thời gian bao lâu anh cũng nguyện ý.
Đợi đến khi bố Trương lên lầu nghỉ ngơi, Trương Tấn Phong và Võ Hạ Uyên mới rời đi trong đêm.
Trương Trúc Phương còn có chút lo lắng, Võ Hạ Uyên phải cam đoan nhiều lần lúc sắp đi, cô đưa cho Trương Trúc Phương chỉ phiếu, lúc trước, Trương Tấn Phong hứa sẽ phụng dưỡng Trương Trúc Phương không phải là nói xuông.
“Cô cầm lấy đi, nếu không đủ thì nói với cháu, hiện tại Phong Thiên đã giao vào tay Trương Thiên Định, khẳng định là chị dâu sẽ không chia cho cô nhiều hoa hồng, đây đều là do Tấn Phong hiếu kính với cô.” Võ Hạ Uyên nằm chặt tay Trương Trúc Phương, nhẹ nhàng nói.
Mắt Trương Trúc Phương đỏ ửng, hơi gật đầu: “Này” Võ Hạ Uyên đã giúp đỡ bà rất đúng lúc, Phùng Ngọc Chỉ vẫn không hòa thuận với bà, vì vậy bảo bà ta đem chia hoa hồng của Phong Thiên là việc không thể nào diễn ra, bà cũng đã lâu không cùng em gái đi g trà chiều: “Hai người cũng đừng quá vất vả, chăm sóc tốt cho Trương Tấn Phong, nút thắt với ông cụ đã được tháo gỡ, nhưng cô vẫn lo nó…
“Không có cách nào.” Võ Hạ Uyên cười nói: “Cháu tin tưởng anh ấy”
Bên này, Võ Đức Duy đã định đi ngủ, nhưng chuông cửa lại vang lên điên cuồng Trần Anh Thư đỏ mặt gấp quần áo lại, đẩy Võ Đức Duy một cái: “Nhanh đi mở cửa đi”
Võ Đức Duy hít sâu một hơi, tốt nhất đừng để anh biết là ai.
“Anh!” Võ Hạ Uyên ngọt ngào kêu lên.
Cơn tức trong lòng Võ Đức Duy chốc lát bị quét sạch sẽ, thôi bỏ đi, đó là em gái anh, có phải quỳ xuống cũng phải cưng chiều.
“Tới đây?” Võ Đức Duy nhìn thấy vẻ mặt không tốt của Trương Tấn Phong, vội vàng bỏ giữ cửa tránh ra: ‘Rất nhanh sẽ mười hai giờ, đêm nay ở lại đây đi”
“Được” Võ Hạ Uyên gật đầu.
Từ lúc đi vào, Trương Tấn Phong đều không nói một lời nào, để mặc cho Võ Hạ Uyên lôi kéo, cuối cùng ngã xuống giường, cơn bưồn ngủ nhanh chóng kéo tới, trong tay mờ hồ cảm thấy mềm mại, còn có âm thanh bì bõm của xốp mềm, bên tai vang lên tiếng Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng: “Ngủ đi.”
Thoáng chốc trong lòng yên ổn, được bao trùm bởi ấm áp.
Võ Hạ Uyên chờ cho tới khi Trương Tấn Phong ngủ say mới đi xuống lầu, ánh mắt đảo qua lại giữa Võ Đức Duy và Trần Anh Thư: “Nhanh kết hôn thôi”
“Khoảng hai tháng nữa” Võ Đức Duy nhanh chóng nói, nhưng việc trên đầu vẫn còn nhiều, lại còn phải báo cho Sở gia nữa, anh cũng không muốn làm ủy khuất Trần Anh Thư.
“Đúng rồi.” Võ Đức Duy nhớ tới một chuyện: “Triệu Quang Khải có tới tìm em không?”
‘Võ Hạ Uyên không ngờ một người không quan trọng gì mà anh mình lại nhớ kỹ vậy, vẫn thành thật nói: “Không ạ.”
“Ừ” Võ Đức Duy vuốt cảm: “Người này tâm tư bất chính, em vẫn nên cẩn thận một chút”
“Đã hiểu rõ rồi chứ?” Ánh hoàng hôn hắt vào trong phòng vẫn còn tràn ngập hương vị tình dục chưa tan hết.
Triệu Quang Khải gẩy nhẹ điếu thuốc: “Cô muốn làm gì? Cô điên rồi hay là tôi điên đây? Hiện tại Trương Tấn Phong là Tổng giám đốc của ET, thủ đoạn che trời, ai động vào Võ Hạ Uyên chỉ có chết.”
“Vậy anh cam chịu sao?” Giọng người phụ nữ đầy mê hoặc: “Chỉ là nếm thử chút mùi vị xem sao thôi mà? Chờ tới lúc Võ Hạ Uyên bị xâm hại, Trương Tấn Phong còn muốn cô ta sao? Trở thành người