Rất nhanh bên phía Phùng Bảo Đạt đã có kết quả.
“Tổng giám đốc Trương, vân tay trên chiếc điện thoại này ngoài tôi chạm vào trên đường đi kiểm tra ra, thì hoàn toàn chỉ còn của một mình Phùng Ngọc Chỉ nữa thôi.” Sắc mặt Phùng Bảo Đạt rất nghiêm túc, anh ta chần chừ một lát rồi nói tiếp: “Nhưng nhân viên kỹ thuật còn kiểm tra ra được một vài thứ khác trong chiếc điện thoại của Phùng Ngọc Chỉ.”
Trương Tấn Phong ngẩng đầu: “Cái gì?”
“Một loại virus.” Phùng Bảo Đạt nói thẳng: “Phải là một phần mềm vô cùng cao cấp thì mới có thể điều khiển được một chiếc điện thoại trong thời gian ngắn như vậy, nhưng lại dùng nó vào việc này thật sự khiến người khác rất bất ngờ.”
Võ Hạ Uyên nghe ra được ý khác trong lời Phùng Bảo Đạt nói: “Ý của anh là, người gửi tin nhắn cho tôi và Trần Anh Thư, không phải là Phùng Ngọc Chỉ?”
“Đúng” Phùng Bảo Đạt gật đầu: “Nhân viên kỹ thuật đã khẳng định, là do virus xâm nhập nên bị người khác điều khiển từ xa.”
Chuyện này đúng là càng ngày càng thú vị rồi đây, ai lại có năng lực lớn như vậy được nhỉ?
Giữa lúc miên man suy nghĩ, trong đầu anh lóe lên một bóng người, vừa xinh đẹp lại rất khó nhìn thấu.
Không thể nào…
“Lê Minh Khanh” Trương Tấn Phong thản nhiên phun ra ba chữ: Võ Hạ Uyên nhắm mắt lại, thật sự là Đối với ba chữ kia, Võ Hạ Uyên không xa lạ gì cả, hơn nữa nói về chuyện năm đó khi cô bị ngã xuống sườn núi, thì không thể bỏ qua công lao của Lê Minh Khanh được.
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi.”
Đợi đến khi Phùng Bảo Đạt rời khỏi đó, Trương Tấn Phong mới kéo Võ Hạ Uyên ngồi xuống đùi mình, anh gác cằm lên trên vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Hạ Uyên, em cảm thấy Lê Minh Khanh là người thế nào?”
“Không thế nào cả.” Võ Hạ Uyên trả lời: “Là một kẻ thần kinh không bình thường.”
Trương Tấn Phong nở nụ cười.
Bởi vì cô quay lưng về phía người đàn ông, cho nên Võ Hạ Uyên không trông thấy được trong mắt Trương Tấn Phong có một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, cô càng không biết, năm đó sau khi cô rơi xuống vách núi, thì ngoài Trương Tấn Phong suýt phát điên ra, còn cả Lê Minh Khanh nữa. Lúc ấy Lê Minh Khanh tự mình xuống đó tìm kiếm cứu người, còn lái cả tàu ngầm lục soát khắp vùng.
duyên hải suốt ba ngày liền, thiếu chút nữa còn lật tung cả tỉnh Tiền Giang ở bên cạnh lên để tìm kiếm. Nếu không phải do Võ Đức Duy đã đưa cô đi từ trước, thì thật sự rất có thể sẽ tìm thấy cô.
Lúc ấy Trương Tấn Phong đau đớn như đút từng khúc ruột, nhưng vì Lê Minh Khanh không tìm được gì cả, khiến anh nghỉ ngờ Võ Hạ Uyên vẫn chưa chết, nếu không thì làm sao có thể sẽ không để lại một chút dấu vết nào như vậy? Đợi đến khi hoàn toàn tỉnh táo lại, thì Trương Tấn Phong mới nhận ra hành vi của Lê Minh Khanh quá mức kỳ lạ.
Rõ ràng anh ta bắt anh chọn lựa một trong hai người Võ Hạ Uyên và Đỗ Minh Châu, giống như không để ý đến tính mạng của ai cả, nhưng vì sao khi Võ Hạ Uyên bị rơi xuống núi, anh ta lại điên cuồng như vậy?
Hóa ra là Lê Minh Khanh thích Võ Hạ Uyên.
Nhận ra điều này khiến sự ác độc trong lòng Trương Tấn Phong dâng cao hơn, đối thủ từng tranh giành với anh nhiều lần như vậy, thế mà anh lại không phát hiện ra.
Cũng phải thôi, Lê Minh Khanh rất giống người bị bệnh tâm thân “Hạ Uyên…” Trương Tấn Phong cọ đầu vào vai Võ Hạ Uyên: “Nếu như, Lê Minh Khanh có tình cảm với em…”
“Kiểu nào?” Không đợi Trương Tấn Phong nói xong, Võ Hạ Uyên đã kinh hãi quay đầu lại.
Trương Tấn Phong bật cười: “Không có gì, anh chỉ đùa thôi.” Anh cầm tay cô lên, lắc lư cái chuông nhỏ trên tay tạo ra những tiếng “Leng keng’. sau đó chậm rãi nở nụ cười.
Theo ý của Trương Tấn Phong, thì anh muốn trực tiếp lợi dụng chuyện lần này để khiến cho Phùng Ngọc Chỉ không có cơ hội tiếp tục xoay người lại được nữa, nhưng Võ Hạ Uyên suy nghĩ một chút, rồi bác bỏ. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió cả, nếu lỡ một ngày nào đó bị Trương Thiên Định biết được, thì khó có thể giải thích rõ sự hiểu lầm này. Quan hệ giữa hai chú cháu bọn họ vất vả lắm mới khá hơn một chút, anh thật sự không muốn vì chuyện của Phùng Ngọc Chỉ lại bắt đầu chiến tranh lạnh với nhau, chỉ cần trong lòng Trương Thiên Định không bị mù, cậu ta sẽ nhận ra được.
chút trò vặt vãnh này của Phùng Ngọc Chỉ.
Còn nữa, lần này đã dạy dỗ Phùng Ngọc Chỉ một trận khiến bà ta sợ hãi như vậy là đủ rồi.
Phùng Ngọc Chỉ đang nơm nớp lo sợ chờ đợi ở trong trại giam cả đêm, bà ta chưa bao giờ phải vào nơi này, tuy rằng bà ta được ở trong phòng riêng, nhưng nếu so với khu nhà cũ nguy nga của nhà họ Trương thì kém quá xa.
Vừa nghĩ đến ánh mắt lúc đi khỏi của Trương Thiên Định, trong lòng bà ta có chút sợ sệt, bà ta thật sự sợ con trai sẽ ném mình ở đây, đương nhiên người khiến bà ta sợ hơn chính là Trương Tấn Phong.
Phùng Ngọc Chi tin chắc rằng, nếu như ngày hôm đó không bị người khác ngắn cản, thì nhất định Trương