Trương Tấn Phong vội vàng chạy đến, cà vạt cũng bung ra, anh bước đến bên cạnh Võ Hạ Uyên nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Cô ấy bị một người đàn ông tên Phan Công Bảo bắt” Lê Thành Danh nói.
Trương Tấn Phong quay đầu nhìn anh ấy: “Tôi hỏi anh à?”
Lê Thành Danh cười ôn hòa: “Ý tôi là trong tình cảnh này thì anh nên lo cho cô ấy và đứa bé trước chứ nhỉ”
Bầu không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng, khí thế trên người Trương Tấn Phong bộc lộ ra. Lê Thành Danh vẫn nhoẻn miệng cười, Võ Hạ Uyên thấy thế thì nhẹ giọng nói: “Anh Danh, cảm ơn anh, bây giờ có chồng tôi ở đây rồi, tôi rất an toàn”
“Vậy được rồi: Lê Thành Danh cảm thấy bất đắc dĩ: “Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, khi nào rảnh anh lại đến thăm em”
“Anh đừng nên trở lại thì hơn” Trương Tấn Phong thô lỗ nói: “Muốn báo đáp cái gì thì cứ yêu cầu đi”
Lê Thành Danh nghe vậy thì nghiền ngẫm nhìn Trương Tấn Phong, nói: “Anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi à?”
“Ở Cần Thơ này, không có gì mà Trương Tấn Phong tôi không làm được”
Lê Thành Danh nghe thấy ba chữ “Trương Tấn Phong” thì sắc mặt chợt thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó quay đầu rời đi.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Võ Hạ Uyên mới nói hết những chuyện đã xảy ra cho anh biết.
Trương Tấn Phong yên lặng lắng nghe, sau khi cô nói xong thì mới hỏi: “Tôi biết rồi nhưng còn một vấn đề cuối cùng, người đàn ông vừa rồi kia là…
Ánh mắt anh sắc bén: “Sao hai người lại quen nhau?”
“Bảy năm trước tôi có bán một quả thận, mà trùng hợp quả thận ấy lại cứu bố anh ấy một mạng nên anh ấy nhận ra tôi.”
“Bán thận..” Trương Tấn Phong khẽ lẩm bẩm, trên mặt chợt toát lên vẻ mỉa mai quen thuộc: “Võ Hạ Uyên, có phải vì tiền nên cái gì cô cũng làm được đúng không?”
Cơ thể cô chợt cứng đờ, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Anh Phong, anh sinh ra đã cao quý, sao hiểu được những người cực khổ như chúng tôi chứ? Không có khoản tiền đó thì tôi sẽ bị nhà họ Phan gả cho một người đàn ông đáng tuổi cha chú mình, nếu anh là tôi thì anh sẽ lựa chọn như thế nào?”
Trong mắt Trương Tấn Phong toát lên vẻ kinh ngạc nhưng Võ Hạ Uyên lại không tranh cãi với anh, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
Bác sĩ nói Võ Hạ Uyên cần ở lại bệnh viện để quan sát, vì vậy trong một tuần tới đây cô sẽ ở trong đó.
Hôm nay Võ Hạ Uyên đang nói chuyện phiếm với bà lão phòng bên cạnh thì một bóng người chợt xuất hiện trước mặt cô. Võ Hạ Uyên nhìn sang, hóa ra là bà NgaI “Võ Hạ Uyên!” Bà Nga quỳ trên mặt đất, nắm quần Võ Hạ Uyên khóc khàn cả giọng: “Hãy xem như nhà họ Phan chúng tôi sai đi, cô hãy bỏ qua cho anh trai mình đi mà! Anh cô không có ác ý, nó chỉ muốn đến thăm cô một chút thôi, cô đừng vì thế mà sai người đánh nó chứt Tôi biết bây giờ cô có tiền nên không vừa mắt chúng tôi nhưng cô hãy niệm tình tôi nhận nuôi cô mấy năm qua mà giơ cao đánh khẽ có được không?”
Nguyễn Bảo Vân đứng sau lưng bà Nga cũng lau nước mắt: “Đúng đó, làm người thì không nên lấy oán trả ơn đâu!”
Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, dường như có thể nghe thấy mấy câu đại loại như “không có lương tâm”. Nghe thấy những lời này, Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Bảo Vân đang che miệng cười trộm.
Võ Hạ Uyên lạnh lùng nheo mắt lại, bọn họ đúng là giỏi mồm mép, chỉ vài câu ngắn ngủn mà biến cô trở thành một người cặn bã.
“Cô gái à.” Bà lão nói chuyện với cô khi nấy cũng hơi kinh ngạc, cẩn thận hỏi: “Chuyện này…
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu ạ” Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Bà cứ chậm rãi ngồi xuống đây đi, bụng con không được thoải mái cho lắm, con trở về phòng trước đây.”
Bà Nga nhìn thấy Võ Hạ Uyên không đoái hoài gì tới mình thì lập tức quỳ rạp xuống, khóc la oai oái: “Sao cô lại nhẫn tâm như vậy chứ, tôi nuôi cô cực khổ như thế mài”
“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn bà ta.
“Bà nuôi tôi vì muốn gả tôi cho một người đáng tuổi cha tuổi chú, lấy sính lễ lo đám cưới cho con trai bà. Tôi bán thận được gần bảy trăm triệu bà cũng lấy đi hết, còn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Phan. Sau khi thấy tôi gả cho một người tốt hơn thì lập tức tìm tới tận cửa, vơ vét của tôi hơn ba trăm triệu nữa. Còn Phan Công Bảo, anh tôi làm những chuyện như thế với tôi và con tôi, dù sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh †a đâu!”
“Ôi!” Bà lão kia cảm thấy khiếp sợ.
Nguyễn Bảo Vân không chịu đựng nổi, cô ta tiến lên rồi lạnh lùng nói: “Cô đừng có đổ thừa bậy bạ cho người khác!”
“Xem ra mấy người chưa thấy