Trần Quốc Bảo không yên tâm nên chạy tới: “Chị dâu, có chuyện gì thế?”
Võ Hạ Uyên lắc đầu, thật ra cô cũng khá khó hiểu, tự dưng có cảm giác Trương Tấn Phong luôn trầm ổn, bình tĩnh thỉnh thoảng lại giống như một trái bom muốn nổ là nổ.
“Chị dâu” Trần Quốc Bảo cầm xiên thịt Võ Hạ Uyên đã nướng xong lên gặm hai miếng: “Trước giờ, Tấn Phong chưa từng làm vậy: *Ừm” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Vì tôi à?”
“Chị không phát hiện ra hả?” Trân Quốc Bảo hỏi ngược lại: “Tình huống vừa rồi ấy, dù chị có khóc lóc om sòm càn quấy thì ít nhất vẫn chứng tỏ rằng chị quan tâm đến cậu ấy nhưng mà chị lại hành động như người dưng vậy..” Trần Quốc Bảo than thở: “Sao cậu ấy không tức giận cho được chứ?”
Võ Hạ Uyên mím môi không lên tiếng, cô không thể nói với Trân Quốc Bảo rằng cô.
không muốn lún sâu vào, cô vẫn luôn chờ đến ngày được rời khỏi nhà họ Trương.
Cho đến khi tiệc rượu kết thúc, Trương Tấn Phong cũng không xuất hiện thêm nữa.
Trần Quốc Bảo uống say bí tỷ, Võ Hạ Uyên đứng một mình ở giữa bữa tiệc không biết nên đi đâu, cũng chẳng ai nói cô biết số.
phòng của cô là gì nên cô không dám đi loạn.
Chẳng bao lâu sau, người đã đi hết. Gió núi ban đêm lạnh lẽo lạ thường, Võ Hạ Uyên ôm cánh tay ngồi trên ghế, nơi đáy mắt tràn ra ánh sáng nhỏ vụn.
“Em định ngồi đây bao lâu?” Tiếng chất vấn lạnh như băng vang lên sau lưng.
Võ Hạ Uyên cứng đờ đứng lên: “Em không biết nghỉ ngơi ở đâu”
Trương Tấn Phong cười nhạt: “Tại sao.
không gọi điện cho anh?”
“Anh đang tức giận” Võ Hạ Uyên nói thật.
Lúc mới kết hôn, cô nghĩ có thể dựa dẫm vào Trương Tấn Phong, song những gì người đàn ông ấy làm đã hoàn toàn thức tỉnh cô. Trước đây, ngoài mặt Võ Hạ Uyên không nói nhưng thực tế đã vạch rõ ranh giới với Trương Tấn Phong. Về sau, Vũ Tuyết Mai đổ tội trộm đồ cho cô, cô nhận thấy đấy là chuyện lớn, cũng lo lắng ảnh hưởng đến danh tiếng nhà họ Trương nên mới đi tìm Trương Tấn Phong.
Dường như Trương Tấn Phong cũng nghĩ đến điều ấy, anh chợt đanh mặt lại rồi cười mỉa.
“Em cứng đầu thật nhỉ” Trương Tấn Phong trầm giọng nói.
Anh không phải người đầu tiên nói Võ Hạ Uyên như vậy.
Trương Tấn Phong cởi áo khoác ra, không để ý đến sự giấy dụa của Võ Hạ Uyên mà khoác lên người cô: “Về với anh”
Võ Hạ Uyên ngoan ngoãn đi theo Trương Tấn Phong, giẫm lên cái bóng của anh.
Người đàn ông ấy hơi nghiêng đầu, thấy hành động tức giận trẻ con của cô thì cuối cùng ánh mắt cũng ánh lên chút ý cười.
Hết cách rồi, tổng giám đốc Phong thầm nghĩ, mình tự đào hố nên có quỳ xuống cũng phải lấp cho xong.
Đêm đó, Trương Tấn Phong muốn Võ Hạ Uyên ba lần, lần nào lần đấy đều có thể chết người. Mãi đến khi người phụ nữ ấy không nhịn được cất tiếng nghẹn ngào thì anh mới bỏ qua.
Sáng sớm hôm sau, dù mệt mỏi gần chết nhưng Võ Hạ Uyên vẫn chống mình bò dậy.
Cô chạy đến bên cửa sổ nhìn sương mù bên ngoài, quả thật y hệt lời miêu tả của người đời, trước mắt tựa như cảnh chốn tiên Trương Tấn Phong nhìn nửa gương mặt mừng rỡ của Võ Hạ Uyên mà âm thầm suy nghĩ.
“Bao giờ chúng ta về?” Võ Hạ Uyên thấy Trương Tấn Phong tỉnh, bèn nhẹ giọng hỏi “Chiều mai”
Võ Hạ Uyên hơi bất ngờ, cô tưởng hôm nay phải đi rồi.
Trần Quốc Bảo không hổ là chàng trai tốt bụng, đêm qua say bí tỷ mà sáng ra anh ấy vẫn sáng láng như bình thường. Vừa nghe Trương Tấn Phong nói còn muốn ở lại một đêm thì anh ấy lập tức tổ chức các hoạt động khác, một trong số đó chính là leo núi vào sáng mai.
Buổi trưa có thêm hai vị khách mới Trương Thiên Định và Huỳnh Tố Vân.
“Sao Thiên Định cũng tới vậy?” Trần Quốc Bảo cười cười, có thể nhìn ra anh ấy nghiêng về phía Trương Tấn Phong hơn.
“Hai hôm nay tâm trạng Tố Vân không tốt, tôi đưa cô ấy tới đây giải sầu” Trương Thiên Định nói, sau đó anh ta hơi bất ngờ khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên đang ngồi trong góc.
Võ Hạ Uyên vốn vẫn còn đang nhức đầu, thấy vậy cũng sững sờ ngay, cô tự hỏi thật sự là trùng hợp à?
Huỳnh Tố Vân cảnh giác ôm cánh tay Trương Thiên Định, hờn dõi: “Thiên Định, em không thoải mái, chúng ta lên lầu đi”
Ngay tại lúc này, Trương Tấn Phong từ trên lầu đi xuống, không ít phụ nữ liền đưa ánh mắt mến mộ nhìn anh.
Trương Tấn Phong không mặc âu phục mà chỉ khoác một bộ yukata màu nâu đỏ để lộ phần xương quai xanh đẹp đẽ và bắp chân rắn chắc ra bên ngoài, sinh động như một chàng đẹp trai bước ra từ trong tranh. Anh hơi nâng đầu, chậm rãi đi đến trước mặt Võ Hạ Uyên với vẻ ngạo mạn trời sinh của mình: “Có muốn ngâm suối nước nóng không?”
Bỗng nhiên Trương Thiên Định nhìn về phía hai người, trong mắt anh ta là sự căng thẳng, thậm chí còn mang theo chút giễu cợt. Võ Hạ Uyên chỉ liếc qua