Võ Hạ Uyên thầm nghĩ, cho dù mười năm nữa trôi qua cô cũng không thể nào tha thứ được cho Vũ Tuyết Mai. Khi vừa nhìn thấy cô ta, cô lập tức nghĩ đến đứa con chưa chào đời của mình.
Phùng Bảo Đạt rất biết ý mà rời đi trước, Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai bước vào, bà ta liếc nhìn Võ Hạ Uyên một cái rồi tức giận nói: “Tuyết Mai có chuyện muốn nói với Tấn Phong, cô đi ra ngoài đi.”
Nếu là lúc trước, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ đi ra ngoài bởi vì cô biết cô là người thừa nhưng bây giờ cô có đường lui sao?
Võ Hạ Uyên lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Không biết cô và cô Tuyết Mai đây muốn nói gì với Tấn Phong? Bây giờ anh ấy đi lại bất tiện, vẫn cần cháu chăm sóc bên cạnh.
Hơn nữa, để một người phụ nữ còn trẻ tuổi đến gần chồng của cháu, cháu cảm thấy không yên tâm chút nào.”
Vũ Tuyết Mai tức giận lườm cô một cái.
Trương Trúc Phương nâng cao giọng: “Đây là thái độ nên có của cô khi nói chuyện với bề trên à? Tấn Phong, cháu nhìn người vợ mà cháu cưới về xem… Tấn Phong?”
Ngay khi giọng nói của Trương Trúc Phương thay đổi, Võ Hạ Uyên theo bản năng nhìn về phía Trương Tấn Phong. Đúng lúc ánh mắt tràn ngập ý cười của anh cũng nhìn về phía cô, không hiểu sao bên tai Võ Hạ Uyên bồng nhiên đỏ bừng lên, cô vội vàng quay mặt đi.
Trương Tấn Phong vẫn nhìn chằm chằm vào Võ Hạ Uyên, gật đầu nói: “Vợ yêu nói rất đúng”
“Anh Tấn Phong… Vũ Tuyết Mai buồn bã nói.
“Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là anh.” Ánh mắt Trương Tấn Phong lạnh lùng: “Cô có chuyện gì muốn nói thì nói đi.”
Vũ Tuyết Mai căn chặt môi đến mức suýt bật máu, nếu như là Trương Tấn Phong trước đây thì chắc chắn anh sẽ mềm lòng mà quan tâm cô ta nhưng bây giờ không phải là trước đây nữa, Trương Tấn Phong chỉ im lặng nhìn cô ta mà thôi. Ngoài việc chèn ép nhà họ Vũ trong giới kinh doanh, anh không hề nhäc đến chuyện đứa bé nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm.
Trương Tấn Phong thậm chí còn tự hỏi có phải sự chiều chuộng mấy năm nay của anh đã khiến cô ta trở nên như thế hay không, nếu anh biết nguyện vọng của mẹ sẽ gây ra tai họa ngày hôm nay thì anh thà rằng ngay từ đầu không đồng ý quan tâm đến Vũ Tuyết Mai.
Tại sao cô gái ngây thơ được che chở dưới vòng tay của anh bây giờ lại trở nên độc ác máu lạnh như vậy?
“Có phải nếu em lấy mạng trả mạng thì anh Tấn Phong sẽ tha thứ cho em không?”
Giọng nói của Vũ Tuyết Mai rất nhẹ, dáng vẻ của cô ta bây giờ giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ lập tức tan biến.
“Ôi! Tuyết Mai con đang nói vớ vẩn gì vậy?” Trương Trúc Phương vừa nghe thấy đã luống cuống, cầm lấy tay Vũ Tuyết Mai rồi nháy mắt với Trương Tấn Phong: “Tấn Phong, cháu nhìn kìa!”
“Nếu đây là bài học mà mấy năm nay cô học được thì tôi cũng không còn lời nào để nói” Giọng nói của Trương Tấn Phong lạnh lùng vang lên: “Cô không hề quan tâm đến bố mẹ là người nhà của mình, thậm chí không hề coi trọng tính mạng con người. Vũ Tuyết Mai, tôi chưa từng dạy cô như vậy.”
Câu nói này hoàn toàn đánh tan bức tường tâm lý của Vũ Tuyết Mai, người phụ nữ kia đột nhiên bật khóc như mưa, trong lòng tràn đầy đau khổ: “Anh Tấn Phong, em không nghĩ đến việc những tấm ảnh đó lại có thể khiến anh mất đi đứa con, em chỉ là… chỉ là không cam tâm thôi! Em không chịu đựng được khi nhìn thấy anh cưới một người phụ nữ khác!” Ánh mắt cô ta độc ác nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Nếu không phải vì chị ta…
“Câm miệng!” Sắc mặt của Trương Tấn Phong sầm xuống, rõ ràng anh đang rất tức giận: “Cho dù không có Võ Hạ Uyên thì tôi cũng sẽ không cưới cô, tôi đã nói rằng tôi chỉ coi cô là em gái mà thị “Làm sao có chuyện chỉ coi em như là em gái được chứ?” Vũ Tuyết Mai suy sụp nói: “Rõ ràng anh đối xử với em tốt như vậy, chắc chăn là anh thích em!”
Trương Tấn Phong ngả người ra sau, lười giải thích: “Cô nói xong chưa?”
“Anh Tấn Phong..” Vũ Tuyết Mai bước tới gần: “Anh có đau không?” Tay cô ta chưa kịp chạm đến chỗ bó bột của anh thì đã bị Võ Hạ Uyên ngăn lại.
“Đừng có động vào! Bác sĩ nói cho dù đã bó bột nhưng cũng rất dễ bị nhiễm trùng.”
Trong mắt Võ Hạ Uyên tràn đầy vẻ lạnh lùng.
“Ý của chị là gì?” Vũ Tuyết Mai khóc đến nhòe hết lớp trang điểm trông thật thảm hại nhưng Võ Hạ Uyên nhìn thấy lại cảm thấy vô cùng hả giận.
“Ý chị là tôi bẩn có phải không?” Vũ Tuyết Mai gần như hét âm lên, âm thanh cô ta nghe cực kỳ chói tai.
Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Cô Tuyết Mai đã nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn cách nào khác.”
Tiếng hét chói tai của Vũ Tuyết Mai nhanh chóng lôi kéo y tá vào