Dù cho Trương Tấn Phong nói gì đi nữa thì Võ Hạ Uyên cũng không thừa nhận là mình ghen. Nhưng tâm trạng của Trương Tấn Phong rất tốt, cảm giác của anh thường rất chính xác.
Còn về Huỳnh Bảo Ngọc, Trương Tấn Phong chỉ tỏ vẻ cười nhạo. Trong tất cả những người phụ nữ đối xử tốt với anh thì cô ta ngay cả hai chữ “đào hoa” cũng không xứng.
Trương Tấn Phong dùng đủ mọi cách dỗ dành cả buổi, rốt cuộc Võ Hạ Uyên cũng không sầm mặt nữa, lại nói chuyện bình thường với anh.
Ban đêm gió biển thổi nhẹ, Trương Tấn Phong năm tay Võ Hạ Uyên, hai người bước chân trần đi trên cát. Nếu là lúc trước thì chắc chắn anh không làm những chuyện này, chứ đừng nói đến làm cùng một người khác.
Có thể là do anh phát hiện tình cảm của mình đối với Võ Hạ Uyên nên một số thứ đã tự nhiên thay đổi.
*Ở đây có công viên giải trí đấy, em muốn đi không?”
Võ Hạ Uyên không do dự gật đầu. Dù sao cũng đã đến đây rồi, tất nhiên cũng muốn chơi một lần. Hơn nữa, cô có thể cảm giác được Trương Tấn Phong thật sự không thích những trò này, chỉ là anh đang chiều theo ý cô mà thôi.
“Anh Phong, trùng hợp vậy?” Một giọng nữ kinh ngạc vang lên.
Võ Hạ Uyên nhìn Huỳnh Bảo Ngọc, không nói lời nào.
Tuy ban đêm không lạnh, nhưng không ai mặc bikini xuất hiện giống như cái cô Huỳnh Bảo Ngọc này cả. Bạn trai cô ta như một vật trang trí đứng cách đó không xa, trong tay cầm túi xách và áo khoác của Huỳnh Bảo Ngọc.
Trương Tấn Phong nhíu mày, nắm tay Võ Hạ Uyên xoay người muốn theo đường cũ trở về.
Huỳnh Bảo Ngọc cũng theo sát sau lưng bọn họ: “Anh Trương Tấn Phong, tôi biết có một khu suối nước nóng rất ổn ở gần đây, anh có muốn đến đó thử một chút hay không?”
Võ Hạ Uyên không nhịn được nữa: “Cô gì đó ơi, cô thế này thì bạn trai cô chịu được à?”
“Anh ấy hả..” Huỳnh Bảo Ngọc nhún vai: “Không sao hết”
Mong muốn của cô ta sắp được hiện thực hóa rồi, chỉ hận không thể biến ra mấy cái chân dính trên người Trương Tấn Phong thôi. Cô ta giống hệt một người phụ nữ muốn trục lợi, nhìn qua khiến người ta ngao ngán không thôi.
Trương Tấn Phong đang im lặng nấy giờ bỗng mở miệng, giọng nói lộ ra vẻ nguy hiểm: “Nếu cô biết rõ tôi họ Trương thì có lẽ cũng tra ra được tôi là ai. Nếu còn đến quấy rầy cuộc sống của vợ chồng tôi thì tôi sẽ ném cô xuống biển cho cá ăn đấy, hiểu chưa hả?”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Trương Tấn Phong tối đen lại, không giống như đang nói giỡn chút nào.
Huỳnh Bảo Ngọc hơi sợ hãi lùi về sau hai bước, bạn trai cô ta bỗng xông lên ôm Huỳnh Bảo Ngọc, vẻ mặt hiếm khi nghiêm khắc: “Mấy người tính làm gì Bảo Ngọc?”
Nhưng Huỳnh Bảo Ngọc lại không cảm kích, đẩy anh ta ra: “Ai bảo anh tới vậy? Biến địt Võ Hạ Uyên bỗng nghĩ đến một câu: Con chó la liếm đến cùng, nhưng kết quả lại chẳng được gì.
Cũng may lời cảnh cáo của Trương Tấn Phong có tác dụng, hôm sau Huỳnh Bảo.
Ngọc nhìn thấy bọn họ ở đại sảnh thì lập tức quay đầu rời đi.
Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị ăn sáng thì bỗng nhiên quay người lại, nhưng lại không thấy gì hết.
“Sao vậy?” Trương Tấn Phong hỏi.
“Không có gì, chắc em nhìn lầm rồi” Võ Hạ Uyên cứ cảm thấy từ tối qua tới giờ có người đang nhìn chäm chäm mình.
Giữa trưa, Trương Tấn Phong dẫn Võ Hạ Uyên đi lặn. Võ Hạ Uyên sống hơn hai mươi năm trời, hoạt động xa xỉ nhất từng chơi chính là trượt tuyết, còn đối với hoạt động lặn biển này thì dốt đặc cán mai. Cô nhìn mặt nước sâu không thấy đáy kia, hai chân hơi nhũn ra.
“Không sao đâu, anh cùng xuống với em” Trương Tấn Phong nói.
“Vâng” Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi, nắm tay Trương Tấn Phong nhảy xuống từ trên boong thuyền.
Hồi hộp lo lắng ban đầu đã qua, Võ Hạ Uyên dần bình tĩnh lại. Thế giới dưới biển mang đến cho người ta một trải nghiệm hoàn toàn khác.
Cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Trương Tấn Phong qua chiếc mặt nạ bảo hộ, trái tim lang thang như đã tìm được bến đỗ của mình.
Võ Hạ Uyên hiểu rõ, cô và Trương Tấn Phong như hai đường thẳng song song không liên quan, nhưng bây giờ như chợt xuất hiện một điểm giao vậy.
Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên nếm được vị mặn, sau đó không khí chợt giảm xuống, cô phun ra một chuỗi bong bóng, cảm giác đầu mình khá choáng váng.
Trương Tấn Phong là người đầu tiên phát hiện, lập tức ôm Võ Hạ Uyên bơi lên. Bên tai là âm thanh ‘ù ừ t nạ bảo hộ được gỡ ra, cô nhanh chóng hít vào vài luồng khí, cảm giác như đã giãm nửa bước