Năm ngày sau là ngày giỗ của mẹ Trương Tấn Phong, hai ngày nay tâm trạng của người đàn ông này rõ ràng có gì đó không tốt, dù anh vẫn cười nói với Võ Hạ Uyên nhưng nụ cười lại khá gượng gạo.
“Quản gia mua một ít hoa hòe, em thấy rất tươi nên làm chút bánh hoa hòe, anh ăn thử đi” Võ Hạ Uyên bưng bánh ngọt vào phòng ngủ nhìn thấy Trương Tấn Phong đang ngẩn người.
Người đàn ông nghe thấy tiếng động thì chợt bừng tỉnh, cười một tiếng: “Được”
Võ Hạ Uyên chờ Trương Tấn Phong ăn đến miếng thứ hai mới nói: “Đến hôm đó em đi cùng với anh.”
“Ừ” Trương Tấn Phong nằm tay cô: “Mẹ thích hoa hồng trắng, em chuẩn bị được không?
Hiếm khi Võ Hạ Uyên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Trương Tấn Phong, cô rướn người lên đặt một nụ hôn lên môi anh, cảm nhận được mùi hoa hòe nhàn nhạt: “Được ạ.”
Võ Hạ Uyên đặt hoa hồng xong, thuận đường tới xem tiệm cà phê, cô ngồi trên xe nhìn thấy Phạm Thùy Dương đang đứng ngoài cửa với Lê Thành Danh, hai người vừa nói vừa cười, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm xa lạ như vậy trên mặt Lê Thành Danh, giống như đeo mặt nạ, mang theo mục đích thâm sâu nào đó, tính ép buộc khảm trên gương mặt.
Phạm Thùy Dương vẫn không hề phát hiện ra, mà vẫn cười rực rỡ như hoa.
“Cô gái, cô không xuống xe sao?” Tài xế hỏi.
“Không cần, tới khu An Đàm” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng nói.
Có lẽ cô nên gia tăng đề phòng với Lê Thành Danh, rõ ràng là anh ta có vấn đề.
Ngày giỗ năm nay, Phùng Ngọc Chỉ và Trương Thiên Định cũng tới, Trương Thiên Định đã gầy đi rất nhiều, anh ta vẫn treo nụ cười cứng nhắc như thường lệ, khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên, nụ cười đó biến mất rất nhanh.
Ông Phúc đứng ở trung tâm không nói một lời, giống như đang im lặng nói gì đó với người đã mất.
Võ Hạ Uyên đặt hoa hồng trắng trước bia mộ, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên bia đá, bà ấy xinh đẹp dịu dàng, sở hữu nụ cười ấm áp, khuôn mặt giống Trương tấn Phong đến sáu bảy phần, bà hoàn toàn là một con người vô cùng xinh đẹp.
Ông Phúc cúi người vuốt ve bức hình một lát, sau đó xoay người bước đi.
Ông Phúc vừa đi, Phùng Ngọc Chí thoáng cái đã không còn chút kiêng kị gì mà kêu khóc: “Ôi mẹ đúng là mệnh khổ, nếu không phải lúc sinh con út đã lớn tuổi thì đâu có đi sớm như vậy.” Nói xong còn xoa xoa khóe mắt.
Võ Hạ Uyên lờ mờ cảm nhận được, bởi vì những lời này của Phùng Ngọc Chỉ mà toàn thân Trương Tấn Phong chợt căng cứng lại, tim cô giống như thể có một cây đuốc bùng lên đốt cháy hết chút lý trí còn lại “Chị dâu nói lời này là có ý gì? Mẹ nghĩ như thế nào chị có biết không?” Võ Hạ Uyên lãnh đạm.
Phùng Ngọc Chỉ kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Tôi nói sai sao? Cô đi hỏi cả nhà họ Trương đi, có ai mà không biết chuyện lúc đó cơ chứ?”
“Chính vì thế mà chị cho rằng chị được một lưỡi dao vô cùng sắc bén, đầu đâm thẳng vào lòng Tấn Phong ư?” Võ Hạ Uyên xù lông nhím toàn thân, không do dự chống đối Phùng Ngọc Chỉ: “Chị cũng là người làm mẹ, phải làm mẹ mới hiểu được tình cảm của người mẹ, những lời dơ bẩn kiểu đó mà cũng tuôn ra được, chị cũng không cảm thấy xấu hổ hay sao?”
“Tôi xấu hổ cái gì chứ?” Phùng Ngọc Chi hét lên.
“Xấu hổ vì chị lại nói những lời như vậy với một người mẹ, cẩn thận tối mẹ tới tìm chị!” Võ Hạ Uyên lớn tiếng gào át Phùng Ngọc Chỉ, gào xong mới cảm thấy không được đúng lắm, vội vàng khom người với bia mộ: “Con xin lỗi mẹ, là tại con quá xúc động”
Giữa một không gian tĩnh mịch vang lên tiếng cười mỏng bị đè nén.
‘Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, thấy Trương Tấn Phong đang mỉm cười, nhìn cô chằm chằm.
Trong mắt người đàn ông ngoài vẻ thần thờ bi thương còn che giấu điều gì đó, Trương Tấn Phong nắm lấy tay Võ Hạ Uyên, hôn lên mu bàn tay: “Mẹ nói, bà ấy có một cô con dâu tốt”
Võ Hạ Uyên không nói lên lời, hai tai đỏ ửng.
Trương Thiên Định lặng lẽ nhìn cảnh này, trong lòng vang lên một nỗi buồn vô hạn, đây chính là tùy ý làm bậy, cái giá phải trả cho tình yêu của Võ Hạ Uyên. Người phụ nữ đã dùng loại tốc độ nhanh đến nỗi không thể nào ngăn lại được, rồi hoàn toàn rời khỏi thế giới của anh ta.
Võ Hạ Uyên đứng cùng Trương Tấn Phong cạnh ngôi mộ hồi lâu, cho đến khi xung quanh vắng lặng, trời tối hẳn, mưa phùn giăng quanh bốn phía, họ mới chịu rời đi.
Ngồi lên xe, Võ Hạ Uyên nhìn sắc mặt người đàn ông vẫn không tốt cho lắm, ra hiệu cho Phùng Bảo Đạt kéo rèm cửa xuống, sau đó vỗ vỗ vào chân: “Hay là