Người đàn ông không để ý đến Lý Dư Nhiên đang sống dở chết dở. Anh ta đi về phía trước hai bước, dọa đám vệ sĩ phải cảnh giác mười hai phần Đối phương đúng lúc dừng lại, ngón tay thon dài lần tìm trên ngực, rút ra một nhánh hoa hồng đỏ từ trong túi áo, sau đó cúi người đầy ga lăng, vừa nhìn về phía Võ Hạ Uyên cười vừa nhẹ nhàng đặt hoa hồng trên đất.
Võ Hạ Uyên: “…” Đây là cô đang bị đùa giỡn sao?
Người đàn ông quay người nhấc Lý Dư Nhiên lên, ném lên xe như ném bao tải. Thấy anh ta muốn đi, Võ Hạ Uyên nhịn không được mở miệng: “Để Lý Dư Nhiên lại, cô ta nhất định phải nhận sự trừng phạt của pháp luật”
Người đàn ông hơi nhíu mày, hứng thú ghé vào trên cửa xe, trông như một bức tranh màu nước được chế tác cẩn thận: “Chuyện này không được, các người đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân đây này” Nói xong nhẹ nhàng hôn gió với Võ Hạ Uyên: “Người đẹp, chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Võ Hạ Uyên: “Tôi cũng không muốn nhìn thấy anh…”
Mà người đàn ông đi chưa được mấy phút, xe Trương Tấn Phong đã dừng sát ở ven đường.
Trương Tấn Phong nhanh chân đi đến trước mặt Võ Hạ Uyên, sau khi xác nhận cô không sao thì nhìn vệ sĩ một lượt: “Lý Dư Nhiên đâu?”
“Bị một người đàn ông xa lạ đưa đi.” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Em nhớ rẵng… Lý Dư Nhiên gọi anh ta là Minh Khanh.”
Minh Khanh? Trương Tấn Phong nhíu mày nghĩ, quả thật không có ấn tượng.
“Còn có chuyện gì khác không?” Trương Tấn Phong lại hỏi.
Võ Hạ Uyên vừa lắc đầu, liền nghe một tên vệ sĩ yếu ớt mở miệng: “Bà chủ bị người đàn ông kia đùa giỡn.”
Võ Hạ Uyên: “…”
“Đùa giốn như thế nào?” Trương Tấn Phong nhìn không ra vui giận hỏi.
Vệ sĩ chỉ vào nhành hoa hồng trên đất: “Dù sao thì cũng chính là mấy động tác cợt nhả, sau đó cách không khí… Cách không khí…”
“Được rồi.” Võ Hạ Uyên nhanh chóng ngắt lời: “Cũng không có gì đâu, xem ra đầu óc người kia cũng không bình thường.”
“Đưa bà chủ lên xe.” Trương Tấn Phong trầm giọng.
Võ Hạ Uyên đi đến cửa xe, quay đầu thì thấy Trương Tấn Phong hung hăng giảm lên trên hoa hồng, còn nghiền qua nghiền lại hai lần, lúc này mới hài lòng cùng lên xe.
Cho nên nói, đàn ông bụng dạ hẹp hòi cũng không chia trường hợp, không chia người.
Nói đến người… Trong đầu Võ Hạ Uyên hiện ra khuôn mặt lộng lẫy kia. Nếu nói Trương Tấn Phong là cực phẩm, vậy người đàn ông kia chính là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Chỉ được cung cấp để thưởng thức, dường như chỉ động vào một lần cũng là khinh nhờn.
Nhưng tại sao người đàn ông như vậy lại để mắt tới bọn họ?
Chưa qua được mấy ngày, tin tức Lý Dư Nhiên chết đã làm xảy ra một trận sóng to gió lớn, sau đó mọi chuyện dần dần dịu lại.
Võ Hạ Uyên biết sắp tới sẽ không yên ổn, sợ trở thành gánh nặng của Trương Tấn Phong bèn chủ động từ chức, không có việc gì quan trọng thì không ra khỏi cửa.
Đang lúc Võ Hạ Uyên buồn chán, Bùi Cảnh Sinh và Du Dương đến nhà ghé thăm, còn mang theo con nhỏ.
Đương nhiên Võ Hạ Uyên tiếp đón vô cùng nồng hậu, Trương Tấn Phong cùng Bùi Cảnh Sinh bàn chuyện công. cô liền cùng Du Dương dẫn theo Thùy Vân qua bên kia ngồi chơi xếp gỗ.
“Thích trẻ con như vậy thì tự mình nuôi một đứa đi chứ.’ Du Dương thuận miệng nói.
Ý cười của Võ Hạ Uyên dừng lại, nhẹ giọng nói: “Trước kia từng có một đứa, nhưng không giữ được.”
“Thật xin lỗi!” Du Dương vẻ mặt áy náy: “Nhắc đến chuyện buồn của cậu.”
“Không sao, qua lâu như vậy rồi.” Võ Hạ Uyên đưa miếng xếp gỗ cho Thùy Vân, dạy bé đặt lên trên vị trí chính xác.
Cách bọn cô không xa, Bùi Cảnh Sinh nghe được đại khái những lời nói đó, anh ta im lặng nhìn Trương Tấn Phong, phát hiện vẻ mặt của anh tối sầm lại. Anh ta rất hiểu nỗi hối hận trong lòng Trương Tấn Phong, dù sao.
những chuyện sai lầm anh ta đã làm năm đó cũng không chỉ đơn giản là làm cho Du Dương mất đi một đứa bé như vậy.
“Đã xác định được thân phận của người kia rồi?” Bùi Cảnh Sinh tiếp tục chủ đề.
“Ừm, gã đã lộ mặt, không có ý định tiếp tục giấu giếm” Đầu ngón tay Trương Tấn Phong nhẹ nhàng gõ lên gối: “Lê Minh Khanh”
Bùi Cảnh Sinh nhíu mày: “Cậu biết?”
“Lúc đầu không có ấn tượng, về sau cẩn thận điều tra một lần, cuối cùng nhớ lại.”
Trương Tấn Phong nặng nề cười: “Lúc tôi học đại học ở Mỹ, gã là đàn em dưới tôi một lớp.”